Friday, February 24, 2012

Con đường thế hệ

(Hình: Internet)
...
CON ĐƯỜNG THẾ HỆ
..
thơ Trần Trung Đạo
.
Anh vẫn nhớ những con đường quê cũ
Cong theo chiều của tổ quốc yêu thương
Nghìn sao lạ sáng soi bờ liễu rũ
Thời hoa niên theo giấc mộng vô thường
.
Còn ở đó một quê nghèo nắng bỏng
Vết chân mòn trên những cánh đồng khô
Chiều viễn xứ anh ngồi nghe tiếng sóng
Đời mười năm chưa hết nợ giang hồ
.
Anh muốn hát bài ngợi ca đất nước
Sao ý tình như lạc chốn xa khơi
Đôi tay nhỏ, một tâm hồn tập bước
Làm sao anh ôm hết mộng trên đời
.
Thơ anh đấy vẫn sẽ buồn như thế
Vẫn một màu sương khói giữa chiều lam
Thơ anh viết cho cuộc đời dâu bể
Cho niềm đau chất chứa ở trong lòng
.
Anh mơ viết ngàn lời thơ tuyệt đẹp
Cho bạn bè cho tổ quốc Việt Nam
Gởi qua đấy một tấm lòng sắt thép
Trong như gương và thắm tựa hoa hồng
.
Anh đã nguyện đi trên đường thế hệ
Sẽ không buồn vì có các em theo
Đi đi nhé chẳng bao giờ quá trễ
Để muôn đời lịch sử tiếng thông reo.
..
Trần Trung Đạo
.
(nguồn: trantrungdao.com)
.
.....
....

Quán "Không"

.....(nguồn: Internet)
Quán "Không"
..
(Bạch Lan sưu tầm)
.....
Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.
Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nỗi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.
..
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một tuệ giác lớn! Phần lớn thế hệ chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đất nước đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì giờ đây rủi thời dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Vì khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.
..
Nhờ quán không nên người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.
..
(Bạch Lan sưu tầm)
.
---------------------------------------------.
....
..
(nguồn: Internet)..
...
Con Đường Thế Hệ
..
thơ Trần Trung Đạo
...
Anh vẫn nhớ những con đường quê cũ
Cong theo chiều của tổ quốc yêu thương
Nghìn sao lạ sáng soi bờ liễu rũ
Thời hoa niên theo giấc mộng vô thường
.
Còn ở đó một quê nghèo nắng bỏng
Vết chân mòn trên những cánh đồng khô
Chiều viễn xứ anh ngồi nghe tiếng sóng
Đời mười năm chưa hết nợ giang hồ
..
Anh muốn hát bài ngợi ca đất nước
Sao ý tình như lạc chốn xa khơi
Đôi tay nhỏ, một tâm hồn tập bước
Làm sao anh ôm hết mộng trên đời
..
Thơ anh đấy vẫn sẽ buồn như thế
Vẫn một màu sương khói giữa chiều lam
Thơ anh viết cho cuộc đời dâu bể
Cho niềm đau chất chứa ở trong lòng
..
Anh mơ viết ngàn lời thơ tuyệt đẹp
Cho bạn bè cho tổ quốc Việt Nam
Gởi qua đấy một tấm lòng sắt thép
Trong như gương và thắm tựa hoa hồng
..
Anh đã nguyện đi trên đường thế hệ
Sẽ không buồn vì có các em theo
Đi đi nhé chẳng bao giờ quá trễ
Để muôn đời lịch sử tiếng thông reo.
..
Trần Trung Đạo
..
(nguồn: trantrungdao.com)


.....(nguồn: Internet)
....

Sunday, February 19, 2012

Xuân muộn

...
...
XUÂN MUỘN
.
Qua cái rét tháng giêng 
Nắng tháng hai len lén về bên cửa 
Mùa xuân từ hôm trước
Còn đọng lại 
Cành đào nở tung trong nắng gió 
Gợi mùa xuân nhè nhẹ mênh mang 
Như đôi mắt mở bừng sau cơn ngủ muộn 
Như má hồng ai e ấp 
Như nụ cười rạng rỡ đến khôn cùng 
Mùa xuân ven đồi 
Mùa xuân hồng tươi hai bên đường phố 
Phơn phớt má hồng đào 
Ô hay xuân ở trên cao 
Rơi rơi theo những cánh đào dễ thương 
..
Tiểu Muội

Friday, February 17, 2012

Áo dài dịu dàng


(nguồn hình: Internet)
..
ÁO DÀI DỊU DÀNG
...
Áo dài ơi dịu dàng
Áo dài ơi xinh quá
Hoa và lá xôn xao
Áo dài trên phố hạ
..
Áo dài nắng nghiêng nghiêng
Tóc dài trông hiền hiền
Nhớ cái thời guốc mộc
Cùng áo dài thêm duyên
..
Áo dài qua xứ xa
Mong manh chiều thu lạnh
Áo choàng ấm vây quanh
Tà áo dài lóng ngóng..
....
Áo dài ơi nhớ lắm
Gió với nắng quê nhà
Tà áo dài phơ phất
Trong chiều mùa xuân qua..
...
thơ Tiểu Muội...
...... .....
ĐỘNG ĐẤT
..
Sáng nghe tin báo về động đất
Người mất, nhà tan, sóng ngút ngàn
Muôn vạn sinh linh, nghìn tang tóc
Cuồng nộ đất trời, nên ngỗn ngang
...
Sáng xem tin báo về động đất
Tôi khóc như là đứa trẻ thơ
Rồi đây bao kẻ không nhà cửa
Bao trẻ con rồi sẽ bơ vơ
....
Sáng đọc, xem tin về động đất
Tan hoang một cõi đất Phù tang
Chợt thấy cuộc đời sao phù phiếm
Qua đêm phút chốc hóa điêu tàn
..
Sáng nay có kẻ vu vơ hát
Cát bụi nghìn năm cát bụi thôi
Chốn đi hay ở rồi cũng vậy
Trơ trọi, long đong một kiếp người..
..
thơ Tiểu Muội
...
...