Friday, October 31, 2014

Lối Qua Nghĩa Địa (2)

..
Nhân mùa lễ Halloween, mời quý anh chị và các bạn xem truyện ngắn "Lối Qua Nghĩa Địa" với đề tài chính là sự sợ hãi, do Mỹ-Vân (ĐK 67) dịch.

........
LỐI QUA NGHĨA ĐỊA
..
TÁC GIẢ:  LEONARD Q. ROSS
............
Lời người dịch:  Leonard Q. Ross là bút hiệu của Leo Calvin Rosten, văn sĩ Mỹ sinh năm 1908 tại Ba-Lan.  Ông sang Hoa-kỳ từ bé.  Sau khi tốt nghiệp đại học Chicago, ông dạy Anh ngữ ở trung học và bắt đầu viết văn.  Tác phẩm "The Education of Hyman Kaplan" của ông thuật lại kinh nghiệm kỳ thú tuy đầy thất vọng ê chề của người di dân trong nỗ lực hội nhập về văn hóa và ngôn ngữ vào xã hội mới của họ. 
Truyện "Lối Qua Nghĩa Địa" được dịch từ nguyên tác "The Path through the Cemetery", nội dung đề cập đến một khía cạnh tâm lý của con người, đó là sự sợ hãi.  Nhân vật chính trong truyện này, Ivan, đã bị tánh nhút nhát làm khổ và cuối cùng là nạn nhân thê thảm của mối lo sợ vô duyên cớ của chính hắn ta.
.....
 Ivan là một gã đàn ông vừa nhỏ bé vừa rụt rè.  Hắn rụt rè đến nỗi dân làng gọi hắn là "thỏ đế" và gán cho hắn cái tên trái ngược "Ivan Khủng Khiếp" theo biệt hiệu của hoàng đế thứ IV ở Nga vì vị vua này nổi tiếng hung ác, tàn bạo.
...
Hằng đêm Ivan thường dừng chân ở quán rượu bên cạnh bãi tha ma trong làng nhưng chưa bao giờ hắn băng qua nghĩa địa để về nhà mặc dầu túp lều cô độc của hắn nằm chơ vơ cuối đường.  Ivan vẫn biết lối đi tắt ngang qua nghĩa địa ngắn và gần nhà hắn hơn nhưng hắn không đủ can đảm, ngay cả ban ngày dưới ánh nắng trưa chói lọi vì hắn sợ ma.
..
Một đêm đông nọ, trong lúc bên ngoài gió rít từng cơn và liên hồi quật từng mảng tuyết lớn vào cửa kính, đám dân nhậu trong quán rượu đổ xô vào châm chọc, chế diễu Ivan.  Họ nhao nhao:
-  Này Ivan, có phải lúc mang thai mày, mẹ mày bị con chim hoàng oanh dọa làm bà sợ hết hồn phải không?
 -  Ivan, mày là tên khủng khiếp lắm, nhát gan khủng khiếp đó mà!
Ivan càng yếu ớt rụt rè phản đối càng khiến đám dân nhậu chọc ghẹo hắn thêm.  Cuối cùng viên trung úy trẻ tuổi tên Cosack thách thức:
 -  Mày nhát như thỏ đế, Ivan à.  Ngay cả lúc trời lạnh căm căm như đêm nay mà mày cũng chịu khó đi vòng quanh chứ không dám băng qua nghĩa địa!
Ivan thì thào:
 Tôi đâu có sợ phải đi qua nghĩa địa đâu, trung úy.  Bãi tha ma chỉ là bãi đất trống chẳng khác gì những bãi đất trống khác.
Trung úy Cosack thét lên:
 -  Được rồi!  Tao thách mày tối nay dám băng qua nghĩa địa đó.  Nếu mày làm được, tau sẽ thưởng mày năm rúp-bô bằng vàng.
Chẳng hiểu vì chuếnh choáng hơi men Vodka hay vì bị năm đồng tiền vàng cám  dỗ, Ivan đứng bật dậy, liếm môi đáp gọn:
 Được rồi trung úy.  Tôi sẽ băng qua nghĩa địa tối nay.
Cả đám dân nhậu nhậu nhao nhao lên đầy ngờ vực nhưng viên trung úy đã nheo mắt ra dấu cho bọn họ im đi.  Ông ta tháo thanh gươm đeo ở thắt lưng ra đưa cho Ivan:
 -  Này, cầm lấy thanh gươm này.  Tối nay khi đi ngang ngôi mộ lớn nhất trong nghĩa địa, mày phải cắm thanh gươm này xuống trước mộ nghe không?  Sáng mai bọn tao sẽ ra đó xem.  Nếu thấy cây gươm ở đó, năm đồng rúp-bô bằng vàng này sẽ thuộc về mày.
Ivan đưa tay đỡ lấy thanh gươm trong khi đám dân nhậu khoái chí cụng ly cười hô hố:
 -  Chúc Ivan "thỏ đế" thành công!
Bên ngoài gió rít lên từng cơn rùng rợn lúc Ivan đóng ập cánh cửa quán rượu sau lưng.  Cơn lạnh như cắt, cứa từng mảng da thịt hắn.  Ivan cài nút áo choàng, rảo bước qua bên kia đường, tai còn nghe văng vẳng tiếng nói như gào thét của viên trung úy trẻ oang oang đuổi theo hắn:
 Năm đồng rúp-bô bằng vàng nếu mày còn sống sót đó Ivan!...
Ivan đẩy mạnh cánh cổng nghĩa địa, chân bước nhanh, miệng lẩm bẩm:  "Toàn là đất.  Chỉ có đất.  Không khác gì những bãi đất khác."  Nhưng bóng đêm như nỗi kinh hoàng dày đặc bao phủ lấy hắn.  Ivan tự trấn an:  "Năm đồng rúp-bô bằng vàng!"  Gió lại rú lên từng cơn và thanh gươm trong tay hắn giờ đây lạnh như một tảng băng.  Ivan run lên cầm cập dưới lớp áo choàng bằng nỉ rộng thùng thình và bắt đầu khập khểnh chạy.
Từ xa, Ivan nhận ra ngôi mộ lớn nhất.  Dường như hắn khóc và tiếng khóc của hắn quyện lẫn trong tiếng gió rít.  Hắn quỳ xuống cạnh mộ, người tê cóng vì lạnh và sợ hãi.  Hắn cắm phập thanh gươm xuống đất và cố hết sức đẩy lưỡi gươm xuống lớp đất cứng.  Thế là xong việc!  Bãi tha ma vắng vẻ ...   Sự thách thức của viên trung úy trẻ ...  và năm đồng rúp-bô bằng vàng!
Ivan đứng bật dậy nhưng sao lạ quá, hắn không thể nào nhúc nhích được.  Dường như có gì giữ hắn lại, ghì chặt lấy hắn không cho hắn cựa quậy.  Ivan cố hết sức vùng vẫy nhưng vô ích.  Càng lúc hắn càng hoảng sợ và run lên bần bật trong lúc bàn tay vô hình đó vẫn siết chặt lấy hắn.  Ivan rú lên từng hồi ghê rợn và cuối cùng trong cổ họng hắn chỉ còn phát ra những tiếng thều thào yếu ớt vô nghĩa.
...
Sáng hôm sau người ta tìm thấy xác Ivan trước ngôi mộ lớn nhất ngay trung tâm nghĩa địa.  Hắn ta chết cóng vì lạnh nhưng trên gương mặt còn in rõ nét hãi hùng của kẻ chết vì khiếp đảm.  Và bên cạnh hắn, thanh gươm của viên trung úy vẫn cắm sâu vào lòng đất, xuyên thủng qua vạt áo choàng dài rộng thùng thình của hắn.
...
Trương Mỹ-Vân ĐK67 (B3-C1) dịch
.

Thursday, October 30, 2014

TUỔI VÀO THU

..
..
..
Tuổi vào thu là tuổi đẹp nhất đấy các bạn ạ!  Khi nào vào cuối đông mới hơi buồn. Phải không các bạn?

M V (B3, C1)
TUỔI VÀO THU

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi Vào Thu.
..
Mỹ Vân sưu tầm
(Không biết tên người dịch)

Pháp Ổi

Bài viết của Trần Kiêm Bạch-Lan (ĐK 67)..
..
..
....
..
"PHÁP ỔI"
..
Sáng nay ra vườn hái ổi chợt nhớ đến các bạn còn ở quê nhà, chắc hẳn đang trong mùa ổi các bạn cũng được ăn ổi nhiều lắm phải không? Bên ni vùng đất Nam Calif. trồng ổi rất thành công nhờ khí hậu khô nóng vùng nhiệt đới nên trồng cây rất được mùa. Hầu như nhà nào có vườn cũng đều trồng ổi (chỉ nói nhà người Việt mình thôi nhé). Người Việt xa nhà những năm đầu định cư ở đất Mỹ không làm sao biết được trồng ổi như thế nào cho ngon. Cùng là ổi xá lị ruột trắng, nhưng có cây trái lạt lẽo, vô vị, có cây lại ngon lạ lùng, chua chua ngọt ngọt, thơm ngon. Có trái hột nhiều, có trái ít hột, đến mùa ổi, trái ngon hay dở chỉ cần thêm chén muối ớt bên cạnh là được mọi người chiếu cố hết mình.

Wednesday, October 29, 2014

Tái ngộ Tố Lan B3

Các bạn thân mến,

Qua Mỹ-Vân (B3, C1), có một người bạn lớp B3 năm xưa đang nối lại nhịp cầu với bạn cũ ĐK67, và một lá thư gởi cho N T với những bài thơ nho nhỏ làm theo thể Haiku Nhật Bản rất dễ thương. 

Cả ba: Mỹ Vân, N T và Tố Lan đều đồng ý post lá thư này lên Blog ĐK67 trước khi "trình làng" những bức tranh Thư Pháp của "nàng". ....Welcome Tố Lan tái ngộ bạn cũ ĐK67!
.
.
Thư pháp Tố Lan
...
25-10-2014

N T ơi ! Nửa thế kỷ, nửa vòng trái đất nghìn trùng xa cách .. Nhưng với T L tình hồng Đồng Khánh mái trường xưa vẫn không phai màu ... Gặp lại nhau như vừa được một vé đặc biêt về miền tuổi thơ vậy! Thôi xem đây như là lời chào ra mắt tái ngộ cố tri, các bạn Đồng Khánh 67 xa gần của T L vậy nhé!
..
                           Bốn bảy năm lại trùng phùng
                           Đệ thất, đệ lục tưởng chừng phôi pha
                           Nào ngờ Đồng Khánh tình ta
                           Chừ thì bạc tóc vẫn là mi tau

                                         Tố Lan ( B3 )
..
N T ơi, theo cảm xúc bất chợt đâu đó như tiếng lòng, như thay lời muốn nói

Sunday, October 26, 2014

Lỗi tại Bà.

.......
..
TRÒ CHƠI TRỜI CHO
(Tranh Lê Ký Thương)
..
THƯ GIẢN CUỐI TUẦN:
..
LỖI TẠI BÀ
..
Một cặp vợ chồng già trên 80 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, vi họ ăn uống theo chế độ và tập thể dục thuờng xuyên. Không may hai cụ qua đời do một tai nạn xe buýt. Họ lên thiên đàng và được Thánh Pierre đón tiếp nồng hậu. Thánh Pierre đưa hai nguời đi tham quan nhà bếp, hồ bơi, phòng tắm hơi, sân chơi tennis … Lóa mắt vì sự sang trọng của ngôi nhà, cụ ông hỏi Thánh Pierre :
– Chúng tôi có phải trả tiền các dịch vụ không ?
– Tất cả đều miễn phí, đây là thiên đàng mà. – Thánh Pierre trả lời..
Ðến giờ ăn, Thánh Pierre đưa hai cụ đến bàn bày thức ăn linh đinh. Cụ ông hỏi:
– Tất cả các món ăn này đều miễn phí ?
– Tất nhiên. Thánh Pierre trả lời.
– Chúng tôi có thể ăn tùy thích, không phải lo ngại dư mỡ, đuờng, cholesterol à ?
– Không, tôi đã bảo là cụ đang ở trên thiên đàng. Cụ có thể ăn uống no say tùy thích mà không sợ bị béo phì, đái đuờng hay nhồi máu cơ tim …
Bỗng nhiên mặt cụ ông trở nên đỏ gay, và quay sang bà vợ quát thật to :
– Tất cả do lỗi của bà. Nếu bà không ép tôi phải ăn uống kiêng cữ và tập thể dục, thì tôi đã lên đây sớm hơn 10 năm.

......
(Cúc-Phương sưu tầm)...
..

BETTER YOU GET MAD!
...
Trong một quán rượu ở Kuala Lumpur, thủ đô Mã-Lai, có treo tấm bảng sau đây:

"You ask credit, I no give, you get mad.
  I give credit, you no pay, I get mad.
  Better you get mad!"

..
(Mỹ-Vân sưu tầm)

....
.....
CHÔN GIA TÀI..
..
Một lão giàu có nhưng rất tham lam, ích kỷ, lúc nào cũng dặn dò vợ khi lão chết phải chôn toàn bộ vòng vàng kim cương chung với mình.
Bà con bạn bè lối xóm ai cũng biết chuyện này và đem lòng tội nghiệp cho bà vợ xấu số.
Ngày chôn cất lão, trong khi bà vợ đang khóc thương chồng thì bà bạn thân đến kề tai hỏi nhỏ:
- Thế chị có chôn tài sản cho lão không?
Bà vợ sụt sùi thỏ thẻ :
- Của chồng mà, ông ấy đòi chôn chung thì tôi phải làm theo, nhưng tôi đã cẩn thận, bán hết thành tiền mặt rồi ký cho ổng cái séc rồi.
..
(N T sưu tầm)
..
image..
..
........

ĐỐ VUI KỲ 27 - Riddle # 3 của M V

...
..
tranh Đoàn Như Quê..
..
CÂU ĐỐ KỲ 27Mỹ-Vân đố các bạn: 
..
1.  What does one wall say to the other?
..
2.  Why does the man stare at the can of frozen orange juice?
..
3.  What does the rich man make for dinner?
..
4.  What time is it when the clock strikes 13?
..
Mỹ-Vân (ĐK 67) sưu tầm
.

 GIẢI ĐÁP ĐỐ VUI KỲ 26 (xin bấm vào đây)
..
Câu 1:. Cây sen
Câu 2:  Bảng và Phấn, Giấy và Bút.
..

Friday, October 24, 2014

Đặc sản của riêng Huế

Xin giới thiệu cùng quý anh chị và các bạn bài viết về những món ăn được gọi là "đặc sản của riêng Huế" do bạn Hồ Viết Toàn (QH 67) sưu tầm gởi đến...

..
....
..
(BÀI SƯU TẦM )
..
ĐẶC SẢN HUẾ
..
Đến Huế, thưởng thức những món được gọi là đặc sản Huế là điều đương nhiên, nhưng vừa nhâm nhi, vừa được thả hồn mình theo những dòng thơ lục bát giới thiệu tỉ mỉ từng món ăn ấy mới gọi là thưởng thức.
Huế, từ lâu luôn nổi danh là xứ sở cầu kỳ, chuẩn mực trong từng lời ăn, tiếng nói, luôn đa dạng trong hệ thống thảm thực vật, đó là nguồn nguyên liệu cho những món ăn hấp dẫn, đẹp mắt qua bàn tay khéo léo của những người phụ nữ đảm đang xứ Huế. Cùng điểm qua những món ăn quen thuộc đã trở thành nét văn hóa ẩm thực rất riêng, đặc trưng cho mảnh đất cố đô:
..
Mè Xửng

Mè xửng là thức quà nổi tiếng nhất của xứ Huế, được làm từ các nguyên liệu chính là đậu phộng, mè, đường trắng và bột gạo. Khi ăn, mè xửng có vị ngọt thanh, bùi bùi,  dai dai rất ấn tượng. Nhưng nếu chỉ giới thiệu sơ lược như vậy sẽ chẳng mấy ai nhớ đến món đặc sản đất Thần Kinh, mà phải là:

..
Thơm tho mềm dẻo ngọt ngào
Mè vàng bột nhuyễn ôi chao! Tuyệt vời!
Món quà xứ Huế em ơi
Kẹo ngon mè xửng tặng người tình chung

 
(Ảnh: Internet)

Thursday, October 23, 2014

Nho sĩ Nguyễn Công Trứ

Xin giới thiệu bài viết của Thầy HÀ THÚC HOAN, cựu giáo sư môn Việt Văn của trường Đồng Khánh Huế.
....

..
........
LÀM CÂY THÔNG ĐỨNG GIỮA TRỜI
.... 
Nho sĩ – thi sĩ Nguyễn Công Trứ (1778 – 1858 ) xuất hiện một cách khá đặc sắc và độc đáo trên văn đàn Việt Nam. Tác giả là con người hành động, được gọi tên là nhà thơ của chí nam nhi. Qua ba giai đoạn của cuộc đời là hàn vi, xuất chính và hồi hưu, nhà thi sĩ đã sống đúng lẽ xuất xử của nho gia để hoàn thành chương trình hành động – lý tưởng sống nhập thế tích cực của một kẻ sĩ. Thế nhưng, vào một giây phút nào đó ở cuối đời, Nguyễn Công Trứ không muốn làm người mà chỉ muốn làm cây thông ở kiếp sau:
..
“Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời vách đá cheo leo,
Ai mà chịu rét thì trèo với thông.”
..

Sunday, October 19, 2014

ĐỐ VUI KỲ 26: lá loe toe

........

CÂU ĐỐ KỲ 26:  Đố các bạn
.
1...Cây lum tum, lá loe toe
.....Mùa đông úp lại, mùa hè nở ra

.....Đố là cây gì?
..
2.  Anh mặt đen,
.....anh da trắng
.....Anh mình mỏng,
.....anh nhọn đầu
.....Khác nhau mà rất thân nhau
.....Khi đi khi ở chẳng bao giờ rời?

.....Đố là cái gì?
....
 GIẢI ĐÁP ĐỐ VUI KỲ 25
..
Câu 1:  Quả cau khi róc vỏ
Câu 2:  Bàn chân.
...

Saturday, October 18, 2014

Lời Hay Ý Đẹp (2)

.
Trương Mỹ-Vân (ĐK67, B3, C1) sưu tầm: ..
..
LỜI HAY Ý ĐẸP
..
..
..........................
....
..
..
M V (Vancouver)
..
....

Thursday, October 16, 2014

Viết đời mình

...
.
..
VIẾT ÐỜI MÌNH
...
Giả sử có người tặng bạn một cây bút _ một cây bút màu còn phong kín.
...
Bạn không thể thấy được có bao nhiêu mực trong đó. Nó có thể hết mực sau vài dòng viết thử đầu tiên nhưng cũng có thể còn thật nhiều mực đủ để viết nên một (hoặc vài) kiệt tác để lại dấu ấn cho đời mãi mãi. Bạn không hề biết điều đó trước khi đặt bút.
Với luật chơi như vậy. Bạn phải nắm lấy cơ hội!
..
Thực sự, bạn có thể không cần phải thực hiện điều gì theo luật chơi này cả. Thay vì nắm chiếc bút trong tay, bạn có thể đặt nó vào giá hoặc trong ngăn kéo và rồi nó cũng sẽ khô mực mà chưa hề được sử dụng.
...
Nhưng nếu bạn quyết định sử dụng nó, bạn sẽ làm gì với nó. Bạn sẽ chơi trò chơi này như thế nào?
..
Bạn sẽ trù tính và lên kế hoạch trước khi viết ra? Những kế hoạch này có mênh mông quá đến nỗi bạn không thể nào đặt bút chăng?
..
Hay là bạn sẽ viết ngay, để rồi vật lộn với những dòng chữ tuôn tràn cuồn cuộn muôn hướng cuốn hút bạn đi theo?
..
Hoặc giả bạn sẽ viết một cách cẩn trọng, như thể cây bút có thể hết mực ngay, hay bạn sẽ giả vờ tin rằng (hoặc làm ra vẻ tin rằng) cây bút đó sẽ mãi mãi còn mực?
...
Và bạn sẽ viết về Tình yêu hay lòng Thù hận? Hạnh phúc hay Khổ đau? Cuộc sống hay Chết chóc? Viết tất cả mọi điều hay chỉ viết vớ vẩn?
...
Bạn sẽ viết để làm vui cho mình hay làm đẹp lòng người khác? Hay làm vui cho chính mình bằng cách viết cho người khác?
...
Bạn sẽ viết những dòng run rẩy yếu ớt hay đậm nét rực rỡ? Viết giản dị hay hoa mỹ?
Bạn vẫn cứ viết chứ? Một khi bạn có chiếc bút trong tay dù không luật lệ nào bắt bạn phải viết?
...
Bạn sẽ tóm tắt? Sẽ phác thảo? Sẽ viết nguệch ngoạc? Hay viết say sưa?
Bạn sẽ viết ngay ngắn hay viết không theo hàng lối nào cả?
Có thật nhiều điều để cân nhắc phải không?
...
Bây giờ,
Giả sử có người tặng bạn một cuộc sống...
..
(Nguồn: sưu tầm).
.

Có không một tuổi già hạnh phúc?

...
..
..
Có Không Một Tuổi Già Hạnh Phúc?
..
Tác Giả: BS Đỗ Hồng Ngọc
..
Trước hết phải nói ngay là không có cái gọi là “già”!
“ Khi người ta 20-30 tuổi, người ta còn quá trẻ; 30-40 tuổi, đang trẻ; 40-50, hãy còn trẻ; 50-60 trẻ không ngờ; 60-70 trẻ lạ lùng!  và trên 70 ngưòi ta trẻ vĩnh viễn!”… Ông Khai Trí, chủ nhà sách Khai Trí trước kia ở Saigon nói với tôi như vậy. Ông nói ông đọc được câu này trong một cuốn sách… Tây từ lâu lắm rồi!
Còn Trịnh Công Sơn thì bảo:“… Nói với một người trẻ, tôi già rồi em ạ là một điều vô lễ…  Không có già không có trẻ…” (Gió heo may đã về, ĐHN).
..
Thì ra vậy! Vậy thì cái tựa bài này “Có không, một tuổi già hạnh phúc?”, câu hỏi đặt ra đã sai ngay từ đầu rồi còn gì!
Già là một vấn đề văn hóa. Già Tây khác già Ta. Ở một xã hội nông nghiệp, lúa nước, già là một hãnh diện. Già luôn được kính nể. Già làng. Kính lão đắc thọ. Ông tiên nào cũng râu tóc bạc phơ. Phúc lộc thọ luôn đi với nhau. Người chưa kịp già cũng làm bộ tằng hắng cho ra vẻ. Cho oai. Ngồi chiếu trên. Còn Tây thì khổ vì già, ráng giấu đi. Các mụ… phù thủy đều già, xấu xí, tàn ác. Các ông già thì luôn biển lận, lẩm cẩm, làm trò cười. Cho nên già phải mang mặt nạ, cố nhí nhảnh, oai phong lẫm liệt.
...
Nhưng, nói vậy mà không phải vậy!