......
..
...
.SỢI TƠ NHỆN
...
Nguyên tác: Kumo no ito
Tác giả: Akuta
Gawa (Giới Xuyên)
Người dịch: Vy An
..
Lời người dịch: Rằm tháng Bảy Vu Lan Bồn, ngày
lễ xá tội vong nhân theo Phật giáo, ở Nhật Bản gọi là "O-Bon", được
tổ chức rất long trọng và linh đình, nhất là ở cố đô Kyoto. Tên tuổi những
người đã mất được viết trên những tấm thẻ bài bằng gỗ mỏng sắp thành hình chữ
"đại" quanh sườn núi. Đêm đến khi đốt lửa, chữ "đại" sẽ rực
lên ánh lửa sáng ngời. Ngoài ra, người ta còn thả những chiếc thuyền con bằng
giấy, lung linh ánh nến gắn trên ấy, cho trôi theo các dòng sông ra biển cả. Họ
tin tưởng thuyền Bát Nhã sẽ đưa vong linh người quá cố về miền Cực Lạc.
..
Lễ Vu Lan một phần nào được dựa
theo huyền thoại Phật giáo: ngài Mục Kiền Liên, một trong những đệ tử của đức
Phật, xuống tầng thứ mười dưới địa ngục để cứu mẹ. Truyền thuyết kể rằng bà mẹ
của ngài dầu bị đọa địa ngục vẫn chứng nào tật nấy. Cơm do ngài dâng, khi đưa
vào miệng của mẹ liền hóa ra những viên thang hồng đỏ rực vì bà vẫn còn tâm địa
hẹp hòi, đôi mắt láo liên chỉ sợ đám tội hồn chung quanh cướp lấy thức ăn của
mình.
...
Truyện ngắn sau đây do tác giả
viết năm 26 tuổi, nói lên tâm địa ti tiện, vị kỷ của con người. Akuta Gawa
(1892-1927) chuyên về bộ môn truyện ngắn, là một nhà văn tiền phong thuộc thế
hệ đàn anh ở Nhật. Một truyện ngắn khác của ông là "La Sinh Môn"
(Rasho Mon), một trong cả trăm truyện nổi tiếng của ông, được quay thành phim
và đoạt giải thưởng "Phim Hay Quốc Tế" năm 1951 tại Venice ở Ý. Tên
ông từ mấy mươi năm nay được gắn liền với giải văn chưong uy tín nhất nhì ở
Nhật bản: Giải thưởng AKUTA GAWA. Truyện này được xếp vào chương trình giáo dục
tiểu học và hầu như trẻ em Nhật nào cũng biết đến truyện "Sợi Tơ
Nhện".
..
Vào một ngày tuyệt đẹp trên cõi
Niết bàn, đức Phật thong dong dạo gót quanh hồ sen. Từ đài gương thanh tú viền
nhụy vàng của đám hoa bạch liên với những cánh sen tươi mát như ngọc trắng, mùi
hương thoang thoảng tỏa lên dịu dàng thanh khiết. Sáng hôm đó trên miền Cực
lạc, đức Cồ Đàm dừng chân bên mép hồ. Ngài từ bi nhìn xuống cảnh tượng bên
dưới. Xuyên qua kẽ hở của những chiếc lá sen mọc che kín mặt nước, ngài nhìn
thấy cõi âm ty địa ngục chìm sâu muôn nghìn dặm, thăm thẳm dưới đáy hồ tối đen.
..
Dưới làn nước trong suốt như pha
lê, cảnh Âm phủ hiện ra với dòng Mê giang cùng suối Vàng, núi Kim lởm chởm nhọn
hoắt, cực kỳ linh động như được nhìn từ một chiếc thuyền có gắn đáy bằng thủy
tinh. Ở tận cùng địa ngục, ngài thấy một người đàn ông tên Bạch Hải Điền đang
quằn quại đau đớn chịu khổ hình cùng những tội hồn khác. Trước kia trên trần
gian, gã là một tên tướng cướp khét tiếng với thành tích giết người, cướp của,
đốt nhà cùng nhiều tội lỗi kinh hoàng nhiều vô kể . Thế nhưng đức Phật vẫn còn
nhớ một điều thiện nhỏ nhoi gã đã làm từ thuở sinh tiền. Số là một hôm đi ngang
qua khu rừng nọ, tình cờ gã thấy một con nhện đang bò dọc theo đường mòn. Gã
toan đưa chân dẫm nát con vật bé nhỏ chợt một ý tưởng cao thượng hiếm hoi vụt
tới trong đầu. Gã tự nhủ: "Dẫu chỉ là một sinh vật bé mọn tầm thường, con
nhện này có lẽ cũng thiết tha muốn sống. Nếu vô cớ mình cướp đi mạng sống của
nó, há không quá nhẫn tâm hay sao?" Nghĩ thế nên gã để yên cho con vật tội
nghiệp ba chân bốn cẳng chạy thoát.
..
Lúc quan sát chốn Âm cung, đức
Phật nhớ lại việc một lần trong đời gã tướng cướp kia đã không giết con nhện.
Ngài nảy ra ý định sẽ cho Bạch Hải Điền một cơ hội thoát khỏi địa ngục để đền
lại công đức về điều thiện gã đã làm. May mắn thay đúng vào lúc ấy, ngài trông
thấy ngay tầm tay một chú nhện đang mãi mê nhả tơ giăng lưới trên tàu lá sen
màu ngọc bích. Nhẹ cầm sợi tơ mềm, ngài thả nó xuyên qua những kẽ trống của đám
bạch ngọc liên, luồn thẳng sâu xuống đáy Âm phủ.
..
Trong đầm Huyết ở tầng cuối Âm
phủ, Bạch Hải Điền cùng đám tội hồn đang lặn ngụp trong máu tanh hôi. Dưới đáy
địa ngục, nhìn đâu cũng tối om, ngoại trừ những tia sáng rùng rợn lập lòe của
rừng mũi nhọn trên núi Kim. Cảnh địa ngục ghê sợ kinh hoàng không bút nào tả
xiết và khắp nơi đều im vắng đến rợn người. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng thở
than não nuột lẫn tiếng rên rỉ từ những đôi môi nứt nẻ của đám tội hồn. Chịu
dày vò khốn khổ, đám người bị giam ở đáy địa ngục kiệt sức vì mọi trò tra tấn
hành hình, chẳng còn hơi sức nào gào la được nữa. Những tên gian manh bất trị
như Bạch Hải Điền giờ đây chỉ còn loi ngoi như bầy chuột, cổ họng đầy máu trong
đầm Huyết.
..
Hôm nay không hiểu tại sao Bạch
Hải Điền bỗng dưng nghểnh cổ nhìn lên bầu trời đen thẫm và ngay lúc đó gã nhận
ra một sợi tơ nhện màu trắng bạc đang từ từ rơi thòng xuống gần phía gã. Sợi tơ
mỏng manh mờ ảo tựa hồ sợ những con mắt trắng dã của đám tội hồn trông thấy.
Phát giác ra sợi tơ nhỏ bé mềm mại, Bạch Hải Điền mừng vô cùng vì chỉ cần bám
được sợi dây ấy và cố gắng trèo lên cao, cao mãi tận đầu múi dây chắc chắn gã
sẽ thoát. Ừ, nếu mọi việc suông sẻ và với cơ may, biết đâu gã sẽ leo lên đến
tận Thiên đàng! Bấy giờ gã sẽ không còn phải chịu cảnh đau đớn vì bị núi Kim
đâm suốt mình mẩy, hết bị dìm đầu trong đầm huyết đầy máu me kinh khủng này.
Với ý nghĩ ấy trong đầu, Bạch Hải Điền đưa tay bám chặt sợi tơ, rườn người lên
cố hết sức đu chuyền lên cao. Do kinh nghiệm xưa nay quen nghề leo tường khoét
vách, gã tỏ ra vô cùng lão luyện.
..
Thế nhưng cõi Niết bàn cách xa
Địa ngục hàng muôn triệu dặm cho nên dù vận dụng hết sức, Bạch Hải Điền vẫn
chưa leo được xa lắm. Trèo đu một hồi, đôi tay gã mỏi nhừ đến độ không thể
nhích thêm được một phân. Không còn cách gì hơn, gã đành phải ngừng để nghỉ lấy
sức. Đu toòng teng trên sợi dây, gã đưa mắt nhìn xuống và thầm nghĩ mình bỏ
công lao khó nhọc bám lấy cơ hội hiếm có này thật không uổng chút nào. Kìa đầm
máu gớm ghiếc mới lúc nãy gã còn phải lay hoay lặn ngụp. Kìa núi Kim với vô số
mũi nhọn sáng quắc đến rợn óc giờ chỉ còn lờ mờ lúc ẩn lúc hiện. Nếu cứ tiếp
tục leo với tốc độ này, chuyện vượt thoát khỏi địa ngục xem ra cũng chẳng khó
khăn gì lắm. Bám chặt sợi tơ mềm trong đôi tay, gã phấn khởi tự nhủ: "Hê
hê, tài thiệt! Mình tài thiệt!" Gã đắc chí cười khanh khách; bình sinh
chưa bao giờ gã cười to đến thế. Bất thình lình sát dưới gót chân gã, lô nhô
một bầy tội hồn đang bám sát sợi dây tơ gã đang leo, y hệt một đàn kiến liên
tục di động.
..
Cảnh tượng kỳ quái đập vào mắt
khiến Bạch Hải Điền đờ người kinh hãi, miệng há hốc, mắt trợn tròng như kẻ lên
cơn điên dại. Làm thế nào mà sợi dây tơ vừa khó thấy vừa mỏng manh tưởng chừng
có thể đứt dễ dàng dưới sức nặng của riêng tấm thân gã, lại tải nổi trọng lượng
của ngần ấy người gộp lại? Việc gì sẽ xảy đến khi sợi dây chịu không thấu và
đứt đoạn nửa chừng? Kẻ đã phấn đấu cố gắng leo cao như gã đây sẽ té lộn đầu
xuống Địa Ngục phía dưới. Bao công lao hì hục nãy giờ kể như tiêu! Đã thế, vào
lúc gay cấn ấy, biết cơ man nào là tội nhân đang cố sức đu leo thành một lằn
người ngoằn ngoèo dọc theo sợi dây trông chẳng khác gì một lũ sâu đo ghê tởm.
Không hành động kịp thời thì nguy to! Sợi dây sẽ đứt mất thôi! Lúc ấy chắc chắn
gã sẽ té nhào và một lần nữa lại rơi xuống đáy Địa Ngục khủng khiếp bên dưới.
Nghĩ là làm, Bạch Hải Điền gân cổ chửi bới:
- Tiên sư lũ tội đồ khốn khiếp
kia! Sợi tơ nhện này là của ta khám phá ra trước. Ai cho chúng mày trèo lên?
Xuống! Cả lũ chúng mày phải xuống ngay lập tức không thì bỏ mẹ với ông!
..
Ngay tức khắc, sợi dây tơ tuy
mỏng nhưng dường như vẫn bền chắc từ hồi đầu đến giờ bỗng dưng đứt phựt đúng
ngay chỗ đôi tay gã đang bám đu vào. Hậu quả ra sao chắc quý vị đã thừa biết.
Trong nháy mắt, Bạch Hải Điền rơi vùn vụt xuống cõi Địa Ngục âm u. Đằng sau gã
chẳng còn gì ngoài sợi tơ nhện óng ánh đong đưa cao vút giữa không gian sâu
thẳm đen tối.
..
Đứng bên hồ sen, đức Phật lặng
yên theo dõi cơ sự đang xảy ra nơi cõi dưới. Thấy Bạch Hải Điền rơi tòm xuống
đáy hầm Huyết, ngài lộ vẻ thoáng buồn và quay gót đi. Tâm địa đen tối của Bạch
Hải Điền chỉ biết lo sự thoát thân của riêng mình, không đoái hoài đến những kẻ
khác, rốt cuộc đã tự hại gã rơi trở lại địa ngục ắt là một điều đương nhiên của
nghiệp chướng dưới mắt đức Thế Tôn.
..
Tuy nhiên những đóa sen rực rỡ
của miền Cực Lạc không hề tỏ ra quan tâm đến sự kiện vừa diễn biến ở cõi dưới.
Đám bạch ngọc liên chỉ mãi lo quấn quýt các cuống hoa xanh mướt quanh chân đức
Từ Bi. Những cành sen lá xanh bông trắng nhụy vàng xinh xắn ấy vẫn liên tục tỏa
mùi hương thanh khiết tràn lan khắp chốn. Trên miền Cực Lạc trời đã gần chính
ngọ.
..
Vy An dịch
..
Trương Mỹ Vân ĐK67
(B3-C1) sưu tầm.....
NHỚ MẸ
..
Xưa nghe tiếng mẹ thở dài
Thờ ơ
chẳng hỏi vì sao mẹ sầu
Bây giờ
mẹ chẳng còn đâu
Chẳng
nghe tiếng thở cũng đau nát lòng.
..
Thơ Trần
Ngân Tiêu
.....
GIẤC MƠ
..
Đêm mơ thấy mẹ chưa già
Thấy
con bé bỏng như là thời xưa
Buồn ơi
buồn tiếng võng đưa
Buồn ơi
buồn tiếng gà trưa trễ tràng.
Thoảng
hương hoa bưởi mơ màng
Hay
hương áo mẹ bàng hoàng tim con
Tỉnh ra
biết mẹ không còn
Tỉnh ra
thấy nước mắt con ướt đầm.
..
Thơ
Nguyên Khanh...
Trương Mỹ
Vân ĐK67 (B3-C1) sưu tầm..