thơ Thu-Lê (ĐK67)
.
......
CÓ PHẢI TRỜI MƯA
.
Có phải trời mưa mà xuân
không lại
Hay vì
giông bão ở tận cõi lòng
Trời
mây sầu vần vũ thật bi ai
Em thầm
đếm từng giọt buồn rả rích
..
Có phải
lòng buồn nên đông chưa dứt
Chờ đợi
nhau lòng giá lạnh đơn côi
Gọi tên
nhau cho đêm sầu ngắn lại
Cho mây
trời thôi che mất bóng trăng
..
Có phải
em khóc nên hoa không nở
Mặc
xuân về rộn rả tiếng cười vang
Âm thầm
kéo nhẹ rèm che cửa sổ
Để
không gian đỡ trống vắng thênh thang
..
Có phải
anh buồn mà chim thôi hót
Nắng
không trong và cây lá đứng im
Bài ca
buồn tiếng lòng ai nức nở
Cho hồn
ai thơ thẩn mãi kiếm tìm
..
Có phải
gió yên cho mây ngừng trôi
Mặc tơ
trời che kín hồn thương đau
Xa xôi
quá với tay hoài không tới
Một
mình ôm trọn mảnh tình cho nhau
.
Thu-Lê
.
Thu-Lê