THỬ ÁO CƯỚI
...
.....
TRANH NHƯ QUÊ
..
BƯỚC CHÂN MÙA HẠ
...
Tôi đi giữa mùa hoa
phượng nở
Lạc loài như đi giữa hoang vu
Ngước nhìn lên màu hoa tim vỡ
Từng cánh mong manh rơi phủ mặt
đường
.
Em đi rồi trường xưa vắng vẻ
Bút mực nào còn rơi rớt đâu đây
Bài học nào còn văng vẳng bên
tai
Lời thầy cô bổng trở thành
huyền thoại
.
Tôi đi giữa nắng vàng rực
cháy
Trời tháng năm oi bức mùa hè
Ngày chia tay thuở ấy còn nghe
Vang vọng mãi tiếng ve sầu ly
biệt
.
Tôi đi giữa phố phường náo
nhiệt
Mà chỉ nghe thầm lặng bước chân
mình
Tưởng chừng như áo trắng nguyên
trinh
Còn thấp thoáng bên dòng sông e
lệ
.
Tôi vẫn đi giữa dòng đời - đơn
độc
Bên dòng sông thăm thẳm một màu
xanh
Xin cho tôi một chuyến đò ngang
Chở chuyên thơ dại về miền yêu
thương
.
thơ ĐOÀN NHƯ QUÊ (ĐK 67)