Thursday, October 25, 2012

Mộng mơ

..
(Nguồn: Internet)
Mng Mơ
.
Mộng mơ ai quẳng giữa đời
Cho tim vội nhặt đan lời thơ bay
Mộng mơ ai buộc vào mây
Cho làn gió thổi hao gầy niềm đau
Mộng mơ ai thả biển sâu
Cho con cá đội thuyền sầu ra khơi
Mộng mơ ai viết nên lời
Cho êm khúc nhạc dịu vời tim khô
Mộng mơ ai nhuộm trời thơ
Cho thương với nhớ đợi chờ trăng thanh
Mộng mơ ai vẽ lên tranh
Cho đời bớt phủ rêu xanh u sầu
.
thơ Uyên-Diễm
...

Wednesday, October 24, 2012

Tiếng chim vườn cũ

Truyện ngắn của Thầy Nguyễn Mộng Giác.

..
....
TIẾNG CHIM VƯỜN CŨ
...
TÁC GIẢ: NGUYỄN MỘNG GIÁC (1940-2012)
......
.Tôi đã dùng cả buổi sáng để thuyết phục Phương Thảo:
- Hãy nghe anh nói đây Phương Thảo. Chịu khó nghe anh nói đi. Em phải biết đây là một dịp vui, có thể là vui nhất của đời anh. Bao nhiêu năm học tập khổ cực, nhiều hôm thức đến hai ba giờ khuya như em đã thấy. Bây giờ anh tốt nghiệp. Như xong một món nợ nặng trình trịch. Anh cảm thấy nhẹ hẫng như cái bong bóng bơm hơi đá. Ðầu óc thì rỗng không như hộp thuốc cũ. Không vui như mình tưởng tượng mấy năm về trước, nhưng quả thật là thoải mái dễ chịu vô cùng. Khỏi vướng bận cái gì nữa.


Friday, October 19, 2012

Áo em màu tím

Mỹ-Vân (ĐK 67) sưu tầm phần Thơ Nhạc này để gởi đến những ai còn giữ trong ký ức và tâm hồn "Màu Áo Tím Huế:".....
....
ÁO TÍM CHIU MÂY
Nhc: Thanh Trang
Tiếng hát: Tâm Ho
...
......
..
"Áo tím ngày xưa tím cả lòng
Tím chiều hoang vắng tím chờ mong
Người đi áo tím đâu còn nữa
Tím cả lòng tôi những lạnh lùng."
..
..
MẦU ÁO TÍM HUẾ
..
Giòng sông Hương biền biệt
Chiều hoang lạnh xám mầu
Run rẩy mấy vai cầu
Gai mình trong nước lạ.
....
Gió cửa Thuận rắc về đôi chiếc lá
Nhớ làm sao mầu áo tím xa xôi
Tà áo bay và người cũng đi rồi
Đường đất không xa thành cách biệt
..
M V.
..
(Nguồn hình: Internet)

Friday, October 12, 2012

Diên Hồng: Mạ gội đầu

Tùy bút của Nguyễn thị Diên Hồng ĐK67 (B5-C2)
..
....
..
.
trái bồ kết
...
MẠ GỘI ĐẦU

Thuở nhỏ (từ 10 tuổi trở lên), tôi có một mái tóc dài, xoã ngang lưng và rất mượt.
Mỗi tuần một lần, Mạ đích thân gội đầu cho tôi bằng nước Bồ kết và chanh tươi để "nuôi tóc". 
...
Tôi rất thích cách gội đầu này của Mạ: Mạ nấu 2 nồi nước sôi, bẽ nhỏ nhiều trái bồ kết đã được nướng chín vào một nồi và nồi kia thì để pha nghệ nước cho ấm dùng tráng sạch tóc.
...
Tôi nằm dài trên chiếc chỏng tre nhỏ (giường làm bằng cây tre và lót một vạt tre mỏng đan kết vào nhau, mùa hè nằm rất mát vì gió thổi luồng qua các song tre nhỏ dưới lưng).
Tôi đưa hẳn đầu ra ngoai giường để cho mái tóc dài có thể buông thả hất ngược lên trên và chảy xuống bồng bềnh trôi trong cái thau nước ấm đang bốc hơi thơm mùi bồ kết.
Mạ kê một cái khăn lông lớn được cuộn lại dưới cổ tôi vừa cho khỏi mỗi cổ vừa để thấm nước khỏi chảy xuống lưng áo.
Thau nước ấm nóng cũng đã được đặt trên cái ghế nhỏ thấp để cao vừa tầm dưới đầu tôi ngay dưới giường nằm giữa ghế thấp Mạ ngồi và đầu tôi. Sau lưng, ngay tầm tay với của Mạ là 2 nồi nước sôi và một thau nước lạnh, cái gáo nhỏ gác ngang bên trên. Và tôi bắt đầu "hưởng thụ." 
.........
Bàn tay mạ nhè nhẹ vuốt tóc tôi, lật mái tóc về phía sau và lần gỡ những mảng tóc rối. Mạ nói "Phải chải tóc từ mọi phía, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới nhiều lần cho đến khi nào tóc hết rối, lược phải đi dài suông sẻ thì mới dội nước, tóc và da đầu se thấm nước gội dễ hơn và không làm rụng tóc."
.
....
Hai tay tôi nâng cuốn truyện Tam Quốc Chí để đọc cho Mạ nghe khi Mạ làm việc mà tâm tình tôi thì để hết vào cái cảm giác sung sướng được Mạ chải tóc, vuốt đầu; lâu lâu Mạ lại bắt tôi dừng đọc để nghe Bà giải thích và dạy dỗ tính chất Trung cang nghĩa khí của ba anh em "kết nghĩa vườn đào," hay khuyên nhủ tôi cẩn thận tránh xa những người xấu khi soi tấm gương gian manh, xáo trá của Tào Tháo, hoặc bàn luận về một Khổng Minh tài trí, mưu kế hơn người...  Mạ dùng thời gian này để dạy dỗ, áp dụng vào thực tế để răn đe tôi và cách gần gũi dạy dỗ này đã "thẩm thấu" vào đời sống của tôi trong vai trò người MẸ sau này.
......
Lâu lâu tôi để sách xuống ngực, xếp hai bàn tay lại vì mõi và nhắm mắt để "tận hưởng" cảm giác tuyệt vời của bàn tay Mạ tôi chà xát vào da đầu, vuốt chải mái tóc sủng nước, ngửi mùi Bồ kết thơm nồng bốc hơi trong từng sợi tóc, xoay đầu sang trái, sang phải cho làn nước ấm nóng chảy dài quanh vòng mang tai, len lén bò xuống cổ rồi thấm vào tấm khăn lông ươn ướt... 
....
Mạ dội nước nóng tráng sạch bồ kết còn vương trong tóc, rồi dội lại nước lạnh để "kích thích da đầu và các sợ dây thần kinh cho khỏi bị đau đầu" (Mạ giải thích rất khoa học) trong khi các ngón tay của Mạ không ngừng chà xát vào khối xương óc tròn nhỏ.
...
Cuối cùng là một dòng nước mát lạnh và thơm mùi thanh sạch của nước Chanh pha loãng tráng lên tóc và da báo hiệu cho tôi biết là tôi sắp được hưởng " niềm sung sướng cuối cùng" đây, tôi "nghe" bàn tay Mạ vắt khô tóc, tấm khăn lông khô bọc tròn mái tóc dài vào giữa nhẹ nhàng và Mạ lau khô nó, vấn nó trong khăn để bên đầu tôi rồi lau mặt cho tôi bằng một tấm khăn nhỏ. Bàn tay Mạ chà xát da mặt tôi trong những sợi chỉ mềm mại ấm áp len vào từng ngõ ngách trong tai, trong mũi, trong hốc mắt rồi xuống cổ, xuống đôi vai trần mà cái áo cánh sát nách cũng ẩm ướt mùi Bồ kết cho tôi một cảm giác "được nâng niu, yêu chiều, săn sóc" của tấm lòng của Mạ.
...
Tôi ngồi dậy và đến phiên Mạ nằm và tôi ngồi vào chỗ của Mạ để "thực tập phục vụ"  bài học gội đầu theo tuần tự những lời chỉ dẫn của Mạ. Hai Mạ con đã "phục vụ nhau" như thế đã để lại trong cuộc đời LÀM MẸ của tôi sau này những dấu ấn khó quên mỗi khi tôi "phục vụ" các con tôi.
...
(Viết trong Ngày Mẹ năm 2012 vì nhớ Mạ)
..
Diên Hông - Hoài Mai Phượng
.

Monday, October 8, 2012

24 chữ cái tuyệt vời

....24 CHỮ CÁI TUYỆT  VỜI
..
....
..
..
Cuộc sống không phải là một mẻ lưới của số phận. Cuộc sống chính là một mối giao hoà bất tận giữa mỗi cá thể đang tồn tại, và trong mối giao hoà đó, những gì Bạn thể hiện sẽ nói lên Bạn là ai ? Hãy cùng khám phá cuộc sống qua bảng chữ cái kỳ diệu, để tự tìm lại cho mình những bài học quý giá mà cuộc sống muốn gửi gắm đến Bạn......
...
...
 ....
..
A - (Adult) - Trưởng thành
..
Khi bạn trưởng thành, bạn có thể giải quyết được những vấn đề phát sinh từ cuộc sống. Và lúc này, mọi người sẽ trông đợi rất nhiều ở cách bạn ứng xử, nhìn nhận và hành động. Hãy giữ cho mình một nét cá tính riêng, đừng bị “ngả nghiêng” bởi những lời nhận xét của người khác. Nhưng chắc chắn bạn phải biết thế nào là phù hợp, phải chín chắn trong phong cách và thái độ cũng như cách cư xử với người khác. Suy nghĩ và hành động chín chắn là đức tính cần có của một người trưởng 
thành.
..

Thursday, October 4, 2012

Danh ngôn về Hạnh Phúc- Lời hay Ý đẹp



....

..
..
..
..

..
..
..
...............
(sưu tầm)......

Tuesday, October 2, 2012

Màu Thời Gian

MÀU THỜI GIAN
..
Tác giả: Đoàn Phú Tứ

Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình

Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng

Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình muôn thuở còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát

..
Thơ Đoàn Phú Tứ (1910 -1989)
..
MÀU THỜI GIAN

Tiếng hát: Thái Thanh (trước năm 75).
..

Monday, October 1, 2012

Chiếc áo len đồng phục

Hằng năm mùa "ice hockey" ở Mỹ và Canada bắt đầu vào ngày 10 tháng 9, mở đầu với các tuần lễ tập dượt, tiếp theo là những trận đấu giao hữu trước khi các đội banh chính thức thi thố tài nghệ quyết liệt trên sân băng. Năm nay ngược lại, vì đình công nên đã sang tháng 10 mà vẫn chưa có trận đấu nào. Mời quý anh chị và các bạn xem truyện ngắn sau đây do Mỹ-Vân (ĐK 67) dịch.
...
....


Truyện dịch:
..  ......
CHIẾC ÁO LEN ĐỒNG PHỤC
..
Nguyên tác: Roch Carrier
Người dịch: Trương Mỹ-Vân
...
Lời người dịch Roch Carrier là văn sĩ người Gia-nã-đại gốc Pháp.  Ông sinh năm 1937 tại Quebec, tốt nghiệp ngành văn chương cổ điển tại đại học Montreal và sau đó theo học tại đại học Sorbonne ở Ba-Lê, Pháp.  Tác phẩm mới nhất của ông là "Prayers of a very Wise Child" vào năm 1991.  Ông thường viết về xã hội người Gia-nã-đại gốc Pháp với nhiều lạc quan và linh động hơn những văn sĩ cùng thời.
..
Truyện ngắn "Chiếc Áo Len Đồng Phục" được dịch từ nguyên văn "The Hockey Sweater" (1979).  Trong truyện, tác giả không những đề cập đến sự xung đột giữa hai thế hệ mẹ con mà còn nêu lên mối chia rẽ sâu xa giữa hai khối dân Gia-nã-đại gốc Pháp và gốc Anh, điển hình qua sự kình địch của hai đội banh khúc côn cầu (ice hockey): Montreal Canadiens và Toronto Maple Leaf's.
..
Thuở tôi còn bé, mùa đông dài lê thê.  Trong những ngày đông giá buốt, tôi và đám bạn tôi chỉ quanh quẩn tại ba nơi chính là trường học, nhà thờ và sân băng, nơi chúng tôi chơi khúc côn cầu.  Những trận đấu quyết liệt, những cầu thủ sáng chói, và những tên chỉ huy nổi bật nhất trong đám bạn tôi đều thi thố tài nghệ trên sân băng này.
..
Thuở ấy, trường học đối với tôi là một cực hình.  Có lẽ cha mẹ muốn trừng trị con cái nên hình phạt tự nhiên nhất là bắt chúng đi học.  Tuy nhiên, trường học cũng là nơi yên tĩnh nhất để chúng tôi bàn tính chiến lược và chuẩn bị cho những trận cầu sắp đến.  Còn tại nhà thờ, chúng tôi tìm được niềm thanh tịnh với Chúa.  Nơi đây bọn tôi quên hết bài vở ở trường và chỉ mơ tưởng đến những trận cầu kế tiếp.  Chúng tôi đã từng cầu nguyện Chúa ban phép cho chúng tôi được đấu banh tuyệt diệu như anh chàng Maurice Richard, cầu thủ nổi danh của đội banh Montreal Canadiens.
..
Tất cả chúng tôi đều mặc bộ đồng phục giống hệt bộ áo ba màu xanh trắng đỏ của đội banh nổi tiếng nhất thế giới Montreal Canadiens.  Chúng tôi cũng dùng thật nhiều dầu sáp "bri-yăn-tin" để chải tóc y hệt theo kiểu tóc của thần tượng Maurice Richard.  Không những thế, bọn tôi còn bắt chước cách cột dây giày, dán băng keo lên cây gậy hockey giống chàng, và hễ thấy hình chàng ta trên báo là chúng tôi cắt ra để dành.  Nói tóm lại, chúng tôi biết rất rành rõi và cố noi theo anh chàng cầu thủ khét tiếng này.  Trên sân băng, đội banh chúng tôi chia làm hai phe, mỗi phe năm cầu thủ mà cả phe địch lẫn phe ta đều mặc áo mang số 9 giống hệt thần tượng Maurice Richard của chúng tôi.
..
Một hôm cái áo đồng phục của tôi chật quá không còn mặc được nữa, lại còn thủng nhiều lỗ và rách tứ tung.  Mẹ tôi thấy vậy bảo tôi:
..
 Nếu con cứ mặc cái áo cũ này mãi, thiên hạ sẽ tưởng nhà mình nghèo, không mua nổi áo mới cho con.
..
Rồi như mọi lần mỗi khi cần mua áo mới, mẹ tôi mang quyển liệt kê mẫu hàng dày cộm của hãng Eaton's mà mẹ nhận được hàng năm ra lựa chọn.  Mẹ thường hãnh diện vì không muốn mua sắm ở phố nên chỉ có hàng hóa tân kỳ của hãng Eaton's mới làm mẹ hài lòng thôi.  Nhưng mẹ lại không thích điền những mẫu đơn rắc rối bằng tiếng Anh của hãng này vì mẹ nói tiếng Pháp và không hề biết một chữ tiếng Anh nào cả.  Nhưng vì mẹ là cô giáo nên cũng như những lần trước, lần này mẹ mang tập giấy viết thư ra và thong thả viết:
..
"Thưa Ông Eaton,
..
Xin ông vui lòng gởi cho tôi một cái áo len Canadiens cho con trai tôi năm nay lên mười.  Đối với tuổi cháu, cháu có hơi cao một tí nhưng bác sĩ Robitaille lại bảo cháu hơi gầy. Tôi kèm theo đây ba Gia-kim.  Nếu còn dư bao nhiêu, xin ông hoàn lại.  Tôi hy vọng lần này ông gói hàng cẩn thận hơn kỳ trước."
..
Cái ông Eaton này thật mau mắn, trả lời mẹ tôi ngay nên chỉ hai tuần sau mẹ nhận được áo len mới.  Ngày áo len đến là ngày tôi thất vọng não nề nhất trên đời và cũng là ngày đau khổ nhất với tôi nữa.  Thay vì gởi cho tôi chiếc áo ba màu xanh trắng đỏ của đội banh Montreal Canadiens, cái ông Eaton cắc cớ này lại gởi đến cái áo hai màu trắng và xanh của đội banh Toronto Maple Leaf's.  Từ thuở nào đến giờ, tôi chỉ mặc độc nhất chiếc áo của đội banh Montreal Canadiens;  tất cả bạn bè tôi ai cũng mặc chiếc áo này.  Chưa hề có người nào trong làng tôi được nhìn thấy tận mắt cái áo đồng phục của đội banh Toronto Maple Leaf's chứ đừng nói gì đến chuyện mang nó trên người nữa!  Không những thế, đội banh này luôn luôn bị đội banh Montreal Canadiens đánh bại tơi bời.
..
Tuy nước mắt lưng tròng,  tôi cố gắng thu hết can đảm thưa với mẹ:
..
 Con không mặc chiếc áo này đâu...
 Con ạ, trước hết con nên mặc thử xem có vừa không đã.  Nếu con cứ khăng khăng từ chối trước khi biết phải trái thì làm sao sau này con thành công trên đường đời được?
..
Vừa nói mẹ tôi vừa trùm cái áo lên đầu tôi, kéo tuột qua khỏi vai và trong tích tắc, hai cánh tay tôi nằm gọn gàng trong hai tay áo.  Mẹ tôi tiếp tục kéo thân áo xuống và cẩn thận vuốt những nếp nhăn trên chiếc lá phong kệch cỡm nằm chình ình trước ngực áo với hàng chữ in to tướng "TORONTO MAPLE LEAFS".  Tôi khóc nức nở:
 Con không chịu mặc cái áo này đâu?
 Tại sao lại không?  Áo này con mặc vừa y mà.
 Maurice Richard không bao giờ mặc áo như vậy cả.

 Con đâu phải Maurice Richard.  Vả lại "Tốt danh hơn lành áo".  Người ta không đánh giá trị con qua quần áo con mặc, mà giá trị con chính là kiến thức của con đấy.

 Mẹ không cách nào bắt con đổi ý được.  Con không muốn mặc cái áo của đội banh Toronto Mple Leaf's này!
..
Mẹ tôi thở dài tuyệt vọng và cố gắng giải thích:
..
 Nếu con cứ khăng khăng không chịu mặc chiếc áo vừa vặn này, buột lòng mẹ phải viết thư giải thích cho ông Eaton hiểu là con không chịu mặc chiếc áo len Toronto.  Ông Eaton là người Anh, thế nào ông cũng cảm thấy bị xúc phạm vì ông ta thích đội banh Maple Leaf's.  Và nếu ông ta giận thì con thử nghĩ xem ông ta có trả lời mẹ ngay không?  Mùa xuân sắp đến rồi, nếu con không chịu mặc chiếc áo len xinh đẹp này, con sẽ không được đấu trận cầu nào đâu....
....
Thế là tôi bị bắt buộc phải mặc chiếc áo len của đội banh Toronto Maple Leaf's. 
..
Khi tôi vừa ra đến sân băng , tất cả các chú cầu thủ Maurice Richard tý hon đều tò mò nhìn tôi.  Bỗng dưng có tiếng còi trọng tài báo hiệu bắt đầu trận đấu.  Tôi vội vàng đứng vào vị trí thường lệ của mình trên sân băng, nhưng anh chàng đội trưởng lại bảo tôi phải chờ ở hàng tiền đạo.  Vài phút sau hàng này được gọi; tôi nhanh nhẩu nhảy xuống sân băng.  Chiếc áo Maple Leaf's đè nặng lên vai tôi như một hòn núi.  Thế nhưng anh đội trưởng chạy lại bảo tôi phải chờ thêm tý nữa vì anh ta cần tôi làm phòng thủ. Đã đến hiệp thứ ba rồi mà tôi vẫn chưa được chơi lần nào.  Ngay lúc đó một tên phòng thủ bị cây gậy đập trúng mũi, máu ra lênh láng.  Tôi tức tốc nhảy xuống sân băng:  đã đến phiên tôi rồi!  Nhưng người trọng tài huýt còi inh ỏi và phạt tôi một cú cấm túc.  Hắn ta buộc tội tôi đã nhảy xuống khi trên sân vẫn còn đủ năm người.  Thế này thì quá lắm rồi và bất công hết chỗ nói!  Đúng là tôi bị kỳ thị chỉ vì tôi mặc chiếc áo len xanh này đấy thôi.  Tôi tức tối đập cây gậy xuống mặt băng đến nỗi nó gãy đôi.  Trong lúc tôi thở dài chán nản cúi xuống nhặt cây gậy gãy và vừa ngửng đầu lên thì thấy vị cha sở trượt băng đến đứng ngay trước mặt.  Ông ta bảo tôi:
..
 Này cậu bé, chỉ vì cậu có cái áo Toronto Maple Leaf's khác mọi người không có nghĩa là cậu được quyền đặt luật lệ, làm vương làm tướng ở đây.  Một người đàng hoàng không bao giờ để lộ sự giận dữ của mình.  Cậu nên thào giày trượt băng ra và đến nhà thờ xin Chúa tha tội cho cậu đi là vừa.
..
Và vẫn còn mang trên mình chiếc áo len Maple Leaf's, tôi đến nhà thờ cầu nguyện.  Tôi cầu xin Chúa hãy gởi gấp cho tôi một bầy mọt chuyên ăn thủng áo len để chúng cắn thủng cái áo quái gỡ này của tôi càng sớm càng tốt!
..
Nguyên tác của Roch Carrier  (1979)..
Trương Mỹ-Vân ĐK67 (B3-C1) dịch
..
....
Mời các bạn xem phim hoạt họa THE SWEATER.
(Cũng xin nói thêm, người đọc truyện trong phim chính là tác giả Roch Carrier, cho nên nói tiếng Anh với giọng Pháp vì R. C. là người Gia-nã-đại gốc Pháp.)
.......                                                                
THE SWEATER
 ......
... 
....
.......
...
...Lối đi dẫn vào công viên Stanley Park ở Vancouver, Canada...