Thursday, December 26, 2013

về lại chốn xưa


.....
VỀ LẠI CHỐN XƯA 
.....
TRUYỆN NGẮN CỦA TÔN NỮ QUỲNH DIÊU (ĐK 71)
....
Trong dịp đi thăm nuôi Ba từ trại "cải tạo" Hà Nam Ninh về, Ti quyết định ghé Huế thăm ngôi nhà cũ trước khi về lại Saigon.  Lần này cuối năm, Mạ phải lo buôn bán Tết nên Ti lãnh phần đi thăm nuôi Ba.
..
Từ ngày tản cư vào Nam đến giờ cũng gần bảy năm, Ti mới có dịp về lại Huế.  Thành phố có vẻ tấp nập trong những ngày cuối năm.  Từ cửa Thượng Tứ về nhà bà Ngoại vẫn hai hàng nhãn cao -  hàng cây đã che mưa nắng cho Ti suốt mấy năm dài đi bộ qua trường Đồng Khánh.  Rẽ về đường ĐCT -  con đường ngày xưa có hai hàng cây sầu đông thật đẹp mà cậu V. vẫn thường gọi là "Sầu Đông thôn" -  là đến nhà bà Ngoại.  Hai cây bạch mai trước cổng nhà đang nở hoa rực rỡ.  Ông Ngoại Ti thích chơi cây cảnh nên trong vườn có đủ thứ hoa, nhưng Ti vẫn thích nhất mùi hương của bạch mai.  Cứ mỗi độ gần Tết, từng cánh mai gầy run rẩy trước gió, rơi lả tả trắng xóa như những bông tuyết phủ đầy mặt đất, tỏa mùi thơm nhè nhẹ, cảnh đẹp như trong truyện thần tiên.  Bây giờ ông Ngoại không còn nữa - cây cổ thụ đã gảy - ngôi nhà ngày xưa tràn đầy tiếng cười của mấy bầy cháu Ngoại, nay vắng vẻ đìu hiu.
..
Sau năm 75, Ba vắng nhà, Mạ quyết định ở lại Saigon tìm cách buôn bán nuôi con, gia đình các dì cũng phiêu bạt mỗi nơi, nên nay nhà chỉ còn bà Ngoại và dì Út.  Ngôi nhà trước đây đã rộng nay càng rộng thênh thang, phòng khách trước nhà bây giờ đã bị lấy làm nhà trẻ.  Ti đi một vòng ra phía sau vườn, cây chùm ruột còn đó, nhớ mỗi buổi trưa hè, con N. đạp xe từ Bao Vinh lên, hai đứa leo lên cây chùm ruột, hái những trái mọng chín, chấm với muối, ớt, đường vừa ăn vừa hít hà.  Con N. bảo phải ngồi trên cây hái ăn liền, muốn ăn trái nào hái trái đó mới ngon.  Cuối vườn là cây vả vẫn còn cành lá sum suê.  Ti nhớ hồi còn học tiểu học, buổi trưa trốn ngủ, Ti cùng tụi bạn trong xóm hay rủ nhau đi lượm trái sầu đông (nhỏ bằng ngón tay cái, trông giống như cái hột gà) đem về nơi gốc cây vả họp chợ, chơi buôn bán hột gà.  Trái nào nhỏ là hột gà, còn trái lớn hơn thì hột vịt, lấy mấy lá vả khô làm thúng, vậy mà chơi say mê.  Có hôm lòng tham nổi dậy, miệng thì nói mua hột gà mà tay lại bốc hột vịt lớn lơn, thế là cải nhau chí chóe.
...
 -Ti ơi, vô ngủ, con gái chi mà cái miệng như cái mỏ bể, chị mét Mạ cho ăn đòn bây giờ.  Tiếng chị Bé giúp việc gọi lớn, thế là chợ tan, Ti bước vô nhà mà lòng vẫn còn ấm ức.
..
 Nhìn qua bên cạnh chiếc bể cạn là cây khế nhành vẫn tiếp tục ra trái.  Những ngày mùa đông, bà Ngoại thường cho hái mấy trái khế chín vàng, bỏ vào trong khạp ngâm với nước mưa, lúc cần ăn, chỉ lấy ra một ít, rửa sạch, chẻ từng múi, nấu canh với tôm khô, rắc ít hành ngò trên mặt, thế là có một món canh khế xâm thơm ngon trong những ngày lụt lội, chợ búa khó khăn.  Đàn bà Huế là vậy, ăn bữa nay chưa xong đã lo tính tới bữa mai, chung qui cũng chỉ vì chồng con.  Mỗi góc nhà là một kỷ niệm, kỷ niệm đầy ắp làm cho những giọt nước mắt cứ chực  trào ra.
..
Bà Ngoại và dì Út thấy Ti về mừng lắm, cả mấy Ngoại cháu thức nói chuyện đời xưa, đời nay.  Ti mới chợp mắt thì đã gần sáng.  Sáng sớm nay, Ti rủ dì Út lên Nam Giao thăm mộ cậu V., cậu V. là em trai út của Mạ.  Hồi cậu chưa đi lính, Ti thân với cậu nhất, chắc tại cậu cũng có "máu văn nghệ văn gừng" như Ti.  Nhớ lúc nghe tin cậu tử trận ở chiến trường Dakto, cả nhà đều bàng hoàng, bà Ngoại khóc tức tưởi.  Nhìn những giòng nước mắt của bà Ngoại - những giọt nước mắt lấp đầy sông Hương, ngập tràn núi Ngự -  mới thấy thương cho những bà mẹ có con là lính trận dường nào.  Lần cuối cậu V. về thăm nhà, Ti còn nhắc cậu bữa mô về phép nhớ mang cho Ti một ít hoa rừng nghe cậu, cậu V. chỉ cười buồn.  Ti cho con N. hay tin cậu V. rồi hai đứa ôm nhau khóc trong sân trường ĐK, nó hỏi Ti có tin tức chi của "cọp nâu" không, Ti lắc đầu.  Chiến cuộc ngày càng gia tăng, những người cậu bà con bên họ ngoại đều lần lượt nằm xuống khi tuổi đời còn quá trẻ.  Ti muốn la lên, muốn hét to, muốn bóp nát cho vỡ tan tất cả, thương quá đi thôi những người lính trẻ Việt Nam.  Thôi, xin hãy ngủ yên, những người con yêu của nước Việt.  "Đất ôm anh khép lại từng ngày..."
..
Từ ngày cậu V. mất, Ti cứ thấy trong lòng bất an, nhiều đêm học bài khuya nghe tiếng súng từ xa vọng về Ti lại càng thấp thỏm hơn.  Nhiều lúc miệng thì lẩm nhẩm bài học mà đầu óc cứ vấn vương theo chiếc áo hoa rừng khét mùi thuốc súng.  "Đừng khóc, ráng học giỏi để thi đậu, lần về phép sau anh sẽ tặng Ti một món quà thật đặc biệt."  Nhớ về nghe "cọp nâu", Ti nói như để tự trấn an mình.
...
Tự nhiên Ti lẩm bẩm:  Mới đó mà cũng mười mấy năm rồi dì hí.  Dì Út gật đầu, ừ mau thật.
...
Trên đường về, hai dì cháu ghé vào chùa Từ Hiếu, đường lên chùa trồng toàn thông, xanh cả một trời.  Ngày cuối năm, trời ráo và có mặt trời nên khí hậu ấm áp hơn.  Hai bên đường những cụm hoa ngũ sắc xen lẫn với mấy cánh hoa dại đủ màu, cùng mấy cây chổi rành thơm ngát.  Mùi hoa dại và mùi cây chổi rành quyện lại làm thành một mùi hương thật dễ chịu, mà chỉ có ai sinh ra và lớn lên với núi rừng của Huế mới "cảm nhận" được thôi.  Ti vẫn thích những cành hoa dại, nó là loài hoa không tên, luôn e ấp, cam chịu nép mình bên những đám lá xanh, không một ai đoái hoài nhưng cũng vẫn cố vươn lên khoe sắt tô điểm cho cuộc đời, thấy tội tội làm sao.
...
 Khi đi ngang qua hồ sen trước chùa, Ti bật cười.  Dì Út hỏi: Ti cười chi rứa?  Ti vừa cười vừa nói:  Tự nhiên em nhớ tới cuốn "Hồn Bướm Mơ Tiên" của Khái Hưng và ước chi em được là chú tiểu Lan thì hay biết mấy.  Dì Út bảo:  Ti răng mà khéo tưởng tượng.
..
Trong sân chùa thấp thoáng chiếc áo màu khói hương thanh thoát giữa những cánh mai rừng vàng thắm, những khóm hải đường hồng tươi, tùng bách xanh ngát, thỉnh thoảng tiếng chuông chùa ngân nhẹ, Ti như trút hết được những hệ lụy, muộn phiền.
...
Đã trưa, dì Út nhắc, thôi về Ti hè, kẻo Ngoại trông.  Ngang qua trường Đồng Khánh, ngôi trường xưa nay đã đổi tên, Ti cứ tưởng như hôm qua còn đang đi học, còn đám bạn bè cũ một thời con gái.  Trong bữa tiệc tất niên lớp 12C1, con N. nói nhỏ với Ti -  tau nghe nói con TH có "thằng bồ" hải quân bảnh lắm.  Vậy mà con M. đứng bên nghe được, hắn la lên, vậy hả, để tau đi rình cho.  Bạn bè Ti là vậy đó, phá phách, ồn ào nhưng cũng nhu mì, hiền thục đúng lúc.  Chia nhau từng miếng bánh, củ khoai, giúp nhau trong những bài thi hóc búa, luôn sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp làm "chim xanh" cho bạn bất cứ lúc nào.  Nhưng thương nhau lắm, cắn nhau đau, có những lần giận hờn vô cớ, làm mặt lạnh, chỉ vì con bạn mình thương, hắn lại dám cả gan làm quen với một tên mới.  Ôi, "những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ." 
...
Mới bốn giờ sáng, bà Ngoại đã dậy nấu cho Ti một nồi xôi đậu đỏ với muối mè rang, món xôi Ti thích nhất, để ăn và bới đi dọc đường.  Bà Ngoại còn gởi cho Mạ hai giỏ quà ănTết đủ thứ nữa.  Lúc nào cũng vậy, suốt cuộc đời bà Ngoại chỉ lo cho chồng con quên cả thân mình.  Nhìn dáng gầy gầy của Ngoại đứng tiễn chân Ti nơi cửa ngỏ làm Ti òa khóc.  Dì Út đưa Ti lên ga, hai dì cháu có dịp nói chuyện thêm một quảng đường nữa. 
..
Tiếng còi tàu đã bắt đầu, thôi, giã từ Huế, giã từ thời con gái một thuở bình yên, giã từ chiếc áo hoa rừng của một thời yêu dấu...  Nhớ lại những ngày qua như một giấc mơ.  Giờ đây tôi phải trở về với hiện tại, sống đủ bổn phận với chồng con, như cuộc đời của bà Ngoại, đời của Mạ, đời của những người đàn bà Huế khép kín.  Tất cả những gì của ngày xưa, tôi phải bỏ vào ngăn kéo của ký ức và khóa kín lại.
..
"Trăm năm nhiều nỗi hẹn hò,
Cây đa bến cũ con đò khác đưa.
Cô đò đã thác năm xưa,
Cây đa bến cũ còn lưa đợi chờ."
..
Tôi đã ru con bằng những câu hát ru mộc mạc, chân tình của Huế, Huế ngàn đời vẫn ở trong tôi.  Nghĩ đến con, Ti chợt thấy nhớ nó vô cùng.  Con bé chắc trông mẹ về lắm.  Dù sao thì Ti cũng cảm thấy ấm lòng trong lần ghé Huế hôm nay.

TÁC GIẢ: TÔN NỮ QUỲNH DIÊU (ĐK 71)..
.

Sunday, December 22, 2013

Hãy đặt cốc nước xuống

.........
.......
..
HÃY ĐẶT CỐC NƯỚC CỦA BẠN XUỐNG 
........
Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên: "Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?"
"50 gam!… 100 gam!… 125 gam!… " Các sinh viên trả lời.
"Tôi không thể biết chính xác nếu không cân", giáo sư nói, nhưng câu hỏi của tôi là: "Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?"
"Chẳng có gì cả" Các sinh viên nói.
"OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?" Giáo sư hỏi.
"Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ", Một sinh viên trả lời.
"Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?"
"Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện", Một sinh viên khác cả gan nói. Và tất cả lớp cười ồ.
"Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?", Giáo sư lại hỏi.
"Không ạ", Các sinh viên trả lời.
“Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?"
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, "Đặt cốc xuống!" 
.....
"Chính xác!" Giáo sư nói, "Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đâu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa".
.....
Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ "đặt chúng xuống" vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ.
Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề........
...
(Cúc Phương sưu tầm)..

Saturday, December 21, 2013

Dễ và Khó

(Diên-Hồng sưu tầm)
(Hình: Internet)
DỄ VÀ KHÓ
..
Trong cuộc sống có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng để làm được nó lại không hề dễ dàng
Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
...
Diên Hồng (ĐK67, B5, C2) sưu tầm 

Thursday, December 19, 2013

Dạ Khúc của Thanh Tâm Tuyền

......
DẠ TÂM KHÚC
.
Thơ: Thanh Tâm Tuyền
Nhạc: Phạm Đình Chương
Tiếng hát: Thái Thanh
....

...
DẠ KHÚC
..
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hi vọng
Nên anh dìu em đi xa
..
Ði đi chúng ta đến công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Ði đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Ðể anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hanoi
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Chiếc kèn hát mãi than van
Ðiệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy
..
Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những giày vò ngày mai
..
thơ Thanh Tâm Tuyền.
..
(sưu tầm)

Sunday, December 1, 2013

Như Quê: Thuở Ấy Đồng Khánh

THUỞ ẤY ĐK
TÁC GIẢ: ĐOÀN NHƯ QUÊ, ĐK67
Tranh sơn dầu
50x50 cm
. 
THUỞ ẤY ĐỒNG KHÁNH
..
Thuở ấy mình đi học
Đạp xe trên con đường
Cỏ hoa còn hơi sương
Nắng mai xuyên cành lá
Áo lụa bay trong gió
Nón lá nghiêng vành thưa
Cặp sách trỉu hồn thơ
Mộng hoài vươn đâu đó.
Thu về mưa ngập lối
Ướt sủng đôi bờ vai
Tuổi đời tợ mây bay
Bồng bềnh trôi theo gió
Những chiều đông buốc giá
Sân trường mưa bay bay
Trơ trọi đôi hàng cây
Đợi chờ tia nắng ấm
Rồi xuân qua hè đến
Phượng đỏ thắm sân trường
Thời gian không ngừng trôi
Mùa chia tay vội đến
Mỗi người đi một lối 
Chúng mình xa nhau rồi
Còn đâu giờ ra chơi
Còn đâu giờ tan học
Còn đâu những sớm mai
Nhạt nhòa mưa ngập lối.

..
Đo
àn Như Quê, ĐK67

Saturday, November 30, 2013

Quà tặng cuộc sống

.
.
.
1. ĐỪNG TỰ LÀM TỔN THƯƠNG CHÍNH MÌNH
...
Một đêm một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc.

Người thợ mộc vốn khá bừa bộn, đã để lại một số công cụ nằm trên sàn nhà trong số đó có một cái cưa.

.                   
Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ.

Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu.

Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã “chết rồi”.

Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng thật mạnh trước khi bò đi. Sáng hôm sau, người thợ mộc rất ngạc nhiên khi thấy một con rắn chết trước cửa nhà mình.

Bài học: Đôi khi trong lúc cố gắng làm tổn thương người khác, chúng ta chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
..
...
2. ĐIỀU TÔI HỌC TỪ CUỘC SỐNG
.

1. Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể làm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến..

Cuộc sống muôn màu, hãy biết sống và yêu thương nó.

2. Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác...

3. Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó...

4. Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình...

5. Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

6. Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây...

7. Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời.
.
...
3. HAI VIÊN GẠCH XẤU XÍ
...

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch.

Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!".

"Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

"Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao" - vị sư già từ tốn.
. ..
....
4. 10 BÍ QUYẾT CHO TÂM HỒN BÌNH AN
...
1. Giảm thời lượng đọc sách báo, xem ti vi.

2. Tránh xa những cuộc đối thoại tiêu cực và người tiêu cực.

3. Đừng ôm ấp hận thù và sự giận dữ. Học cách quên lãng và biết tha thứ.

4. Đừng ganh tị với người khác. Ganh tị có nghĩa là chúng ta có tự trọng thấp, và tự xem mình thấp hơn người khác. Điều nầy một lần nữa làm cho thiếu vắng sự an bình nội tại.

5. Hãy chấp nhận những gì không thể thay đổi. Điều này tiết kiệm rất nhiều thời gian, năng lượng và lo lắng.

6. Mỗi ngày chúng ta đối diện với vô số sự phiền phức, sự cáu kỉnh, và những tình trạng ngoài sự kiểm soát. Nếu chúng ta có thể thay đổi chúng, điều ấy thật tốt, nhưng điều này không phải luôn luôn có thể thực hiện được. Phải học gói ghém những thứ như vậy và chấp nhận chúng một cách thân ái.

7. Hãy học kiên nhẫn hơn và tha thứ bao dung hơn với con người và sự việc.

8. Đừng ôm lấy mọi thứ một cách quá cá nhân, một số cảm xúc và vô tư tinh thần là đáng mong ước. Hãy cố gắng nhìn cuộc đời chúng ta và những người khác với vô tư hơn và ít liên lụy hơn. Vô tư không phải là dững dưng, thiếu sự thích thú hay lạnh lùng. Nó là khả năng để suy nghĩ và phán đoán công bằng, hợp lý. Đừng lo lắng nếu chúng ta thất bại lần này rồi lần nữa trong biểu hiện vô tư. Hãy giữ sự cố gắng.

9. Hãy để dĩ vãng trôi vào quên lãng. Hãy quên đi quá khứ và tập trung vào giây phút hiện tại. Không cần phải khơi dậy ký ức không vui và tự đắm mình trong chúng.

10. Thực hành một số bài thực hành tập trung. Điều này giúp chúng ta loại bỏ những suy tư không vui và lo lắng phiền muộn đã đánh cắp tâm tư hòa bình của chúng ta. Hãy thực hành Thiền quán. Ngay cả một vài phút trong một ngày sẽ làm nên sự thay đổi trong đời sống của chúng ta.
..
Kim Thư (ĐK 70) sưu tầm                                                                                        

Thursday, November 28, 2013

Tạ Ơn

.......
.

VÔ LƯỢNG ÂN TÌNH
..
Tạ ơn Mẹ cho con dòng sữa ngọt
Tình bao la như lượng của đất trời..
Dạy con sống cho đi hơn là nhận
Biết thương người còn bất hạnh, đơn côi.
..
Tạ ơn Cha đã cho con cuộc sống
Lúc vỗ về, khi giáo huấn nghiêm minh
Tình Cha đó, tựa sơn hà cao rộng
Con trưởng thành trong đức độ, hy sinh.
.
Tạ ơn Anh, ''đời trai vì sông núi''
Quên gian lao cho Tổ quốc thanh bình
Quê hương đẹp lúa hai mùa phơi phới
Và làng thôn yên giấc, sống an ninh.
..
Tạ ơn Em đã sớm chiều bên Mẹ
Lo cho Cha chân yếu buổi hao gầy
Vừa may vá, chăm một bầy thơ trẻ
Chuyện trong ngoài quán xuyến một bàn tay.
...
Tạ ơn Trời đã cho bầu dưỡng khí
Cho muôn sinh hơi thở sống trong lành.
Cho mưa nắng mùa màng thêm đẹp ý,
Bừng trăng sao đêm vũ trụ long lanh.
..
Tạ ơn Đất cho muôn loài cư ngụ
Cho rừng xanh, sông suối, lá hoa ngàn..
Như Tình Mẹ ấp ôm từng trái, nụ
Có bao giờ mong đáp trả, hỏi han.
..
Tạ ơn Nước cho làn da sán lạn
Giọt Cam lồ mầu nhiệm đức Quan Âm
Giả dụ nước bỗng một ngày khô cạn
Sự sống lìa, ai tính chuyện trăm năm ?

Tạ ơn Hoa đã vì đời tươi nở,
Ơn con đường rạng rỡ ánh dương soi,
Tạ ơn chim hót bên hè phố chợ
Giữa bôn ba cơm áo.. chợt môi cười.
..
Ôi vô lượng, ôi ơn đời vô lượng!
Mà một lần sao nói hết ''Tạ ơn!''
Bao hạnh phúc.. chỉ cần ta nhận diện
Hạt bụi này ơn vũ trụ, giang sơn..
..
- Xin lặng lẽ dập đầu chân đức Phật
Nén nghẹn ngào dâng một chút tâm hương
Tạ ơn Phật đã mang về Chân lý
Đưa nhân sinh qua bóng tối đêm trường.
..
Tạ ơn Đạo, Tạ ơn Đời, tất cả..
Ơn vạn loài chan chứa một Tình thương.

.
TÁC GIẢ: THẦY THÍCH TÁNH TUỆ 
.
Mùa lễ Tạ Ơn  - Thanksgiving 2013
.
(Đạm-Tuyết B2 sưu tầm.)

Tuesday, November 26, 2013

Bà Ngoại Em vẫn chưa già

(sưu tầm tặng K K) 
.
(hình: Internet)
.
Sau đây là nguyên văn bài thơ của một học sinh (trên Internet)

CÔ BẮT LÀM VĂN TẢ BÀ
...
“Bà ngoại em vẫn chưa già
Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rất tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng Bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm không nề
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em phải tả viết về Bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt viết lại - mắng thêm em rằng:
Đã Bà là phải rụng răng
Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời
Bà cũng không được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka - Râu - Ô - Kề
Nhất là không được ghi đề
Tuyệt đối không được phóng xe ào ào
Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kiểu này phải nói mẹ thôi
Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???”
..
(nguồn: "lựm" trên net) 
..
(hình: Internet)

Monday, November 25, 2013

Tôi làm Bà Ngoại

,..
(nguồn hình: Internet)

TÔI LÀM BÀ NGOẠI
...
BÀI VIẾT CỦA LƯƠNG KIM-KÊ (ĐK 67)..
..
Thương con gái, cánh phụ nữ chúng ta không nề hà gian khổ chăm con gái từ khi chúng nó có bầu cho đến khi sinh.  Vạ vật ở bệnh viện phụ sản bới xách ngủ gà ngủ gật dưới giường cho mẹ con sản phụ đươc yên giấc, về nhà chăm mẹ xông hơ cho sau này cứng cáp, đi chợ lựa thức ăn cho mẹ được nhiều sữa, rồi quạt lữa hơ háp cho bé, hơ mỏ ác, hơ "vuốt mũi túi nậy," hơ nách sau lớn khỏi "hách nôi," hơ bụng cho ấm bụng sau ít bi đau bụng, hơ "chim chóc" để lớn lên "cậu nhỏ," "em bé" thật đẹp đẽ....
..
Gặp đứa bé Bà Mụ thương, ăn ngủ dễ dàng, gặp đứa "khó nuôi" bà ngoại chăm sóc trầy trật khổ sở trăm bề, thức khuya dậy sớm, ơ hờ theo từng miếng ăn giấc ngủ.
..
Tôi làm bà ngoại của 4 đứa cháu ngoại, đứa lớn nhất bây giờ đã mười mấy tuổi, đứa nào cũng thuộc dạng "cháu ghẻ" của Bà Mụ, nên thật khó nuôi, con gái tôi có tôi làm bà ngoại , nhân tiện "tòi"  thêm đứa thứ hai, cũng con trai, để tôi "thăng hoa" thiên chức bà ngoại , thế là tôi "ôm sô."
..
Mỗi lần đi chợ, tôi tay dắt đứa lớn, đứa nhỏ tôi địu như người dân tộc địu con rứa, may mà cái địu của tôi hòe hoa sói, nếu không tôi cũng giống sơn nữ Fà Ca.  Mỗi khi dẫn chúng đi, có người không biết, hỏi "sao chị sinh dày thế" năm một hả? (đứa lớn hơi bị đẹt).  Tôi tức cuời trả lời, "bà ngoại chịu chơi đây chị ơi."  Người ấy ngạc nhiên, mà ngạc nhiên cũng phải, cách đây muời mấy năm mặc dù làm bà ngoại, nhưng tôi cũng "chịu chơi lắm, ăn mặc cũng trẻ trung, cũng "hoa hòe hoa sói (cho... hợp với cái địu !). Còn bây giờ thì người ta chỉ hỏi: "bà nội hay bà ngoại ?"  Nghe rứa tôi tủi thân dễ sợ, mà cũng đúng thôi, mười mấy năm rồi còn chi !
..
Khi bạn bè nghe tin tôi sắp có cháu ngoại đầu tiên, có người đùa:
..
"Ngày mai trong chốn vui chơi ấy 
Có kẻ theo "chàu" (cháu), bỏ cuộc vui"
..
Tôi kich liệt phản đối, "sức mấy! Con nó, nó lo đi chớ."
..
Thế nhưng, khi nhìn đứa cháu ngoại bé bỏng, ngọ ngọe trong đống khăn, áo, vớ, mũ, trong lòng tôi dâng lên một niềm vui vô bờ, và thế là lao vào "cuộc chơi" thiên chức bà ngoại.
..
Tháng ngày dần qua, chúng đã lớn dần.  Nhìn đứa con gái thứ ba đã hơn ba muơi mà cứ nhởn nhơ tung tảy, không chịu lấy chồng.  Bạn bè nhiều người đánh tiếng làm sui, tôi dục nó, nó nhặng xị: "mẹ kệ con mà..."  Tôi còn dọa: "không lo lấy chồng, sau này mẹ già, lấy chồng muộn, có con mẹ không chăm con cho đâu nghe."
..
Rồi nó cũng chịu lấy chồng, đám cưới xong tôi dục nó có con để tôi kịp chăm cháu trước khi tôi "sụm bà chè."  Nó câu giờ "từ từ mẹ, để con thong thả vài tháng đã .... "..
Và rồi chịu nghe lời tôi, nó có bầu.  Vì nhỏ con (có thước năm mấy hà), lại lớn tuổi  (32) nên hành trình mang bầu cũng trục trăc lung tung, tôi thắt thẽo teo gan teo ruột theo với hành trình thai nghén của nó. Khi sinh, phải sinh mổ, cháu bé được 3,5 ký.
..
Một lần nữa, tôi lại đâm đầu vào thiên chức bà ngoại. Cái thằng cháu ngoại bị dục dã này, muốn trả thù bà ngoại hay sao á, mà cũng xin làm "con ghẻ" của Bà Mụ. Khó ăn, khó ngủ, không chịu bú bình, thế là tôi hàng ngày, ngày 4 cữ cà kê dê ngỗng đút từng muỗng sữa, cái thằng láu cá, ngậm một họng, lát sau phun ra cái toẹt. Có hôm tôi chưa kịp đưa tay đấm cái lưng mỏi nhừ vì ngồi lâu, thì hắn ọc sữa ra có vòi phun bằng mũi nữa mới "ác chiến" chứ.
..
Đó là chuyện ăn, còn chuyện ngủ, cũng "ác chiến" không kém, hình như nhóc này không có nhu cầu ngủ hay sao ấy, chơi suốt, tôi phải nằm cạnh dỗ ngủ bằng cách ầu ơ dí dầu cầu "dán" đóng đinh.... , hắn không ngủ, chuyển qua hát nhac thiếu nhi ''Bắt kim thang cà lang bí rợ.. kèo qua cột...,"  không ngủ, qua nhạc tiền chiến, nhạc TCS, TCP  v.. v , (Thời gian này có đợt thi Tiếng hát mãi xanh, mà mắc trông cháu chơ không tôi cũng đăng kí đi thi rồi, ngày mô cũng luyện mà, tí xíu nữa là đối thủ hạng nặng của Duơng V. Vá, giải nhì THMX )... cũng không ngủ, bó tay!
..
Có lần, cô bạn tôi kể chuyện vui, vợ chồng cổ dỗ con ngủ, con chưa ngủ, nhưng bố đã ngủ, và tay thì cứ vỗ đều đều vào... mông  mẹ.  Tôi cười ngặt nghẽo nói "mi xạo".  Nhưng chừ dỗ thằng cháu này ngủ, tôi mới biết là cổ không xạo.
..
Có bữa tôi cũng vỗ nhẹ đều đều lên đùi thằng nhóc, vỗ hòai không ngủ, trong khi bà ngoại buồn ngủ thấy mụ nội mà không ngủ được, thằng nhóc cứ ọ ẹ, tôi nhìn lại thấy tay tôi đang vỗ lên chính đùi của tôi, hí.. hí... hèn chi, buồn ngủ dễ sợ. Có khi tôi phải "ngủ đứng" hoặc "ngủ ngồi" nữa đó. Là vì khi dỗ nhóc ngủ, nhóc hay nhìn vào mặt tôi, tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ, lâu sau nó cũng ngủ.  Tôi thè thẹ ngồi dậy định đi, nó thức dậy, thế là tôi ''giữ nguyên hiện trường," đứng (hoặc ngồi), mắt nhắm tiếp tục vờ ngủ đứng, ngủ ngồi, mỏi quá trời.
..
Mỗi tuần tôi bị cấm cung 5 ngày "giữ em" như thế, nên mỗi tuần vào ngày thứ Bẩy, Chủ nhật là tôi "được trả tự do," chân tôi là chân đi (Có mụt ruồi dưới lòng bàn chân), nên  5 ngày từ thứ hai đến thứ sáu là "Năm ngày đợi mong."  Mỗi cuối tuần tôi đều đi chơi, đi hát nghêu ngao ở phòng trà ca nhac (tôi có "máu ác," thích tra tấn thiên hạ bằng giọng ca bết bát của tôi), đi siêu thị, hoặc đi ăn sáng cùng bạn bè. Ở đâu có lời mời là tôi cũng tham gia, ở bên bạn bè người thân, mỗi nụ cười, câu chuyện vui của họ là nụ cười là niềm vui của tôi, tôi rât trân quí những buổi họp mặt thân tình này.
..
Những tháng ngày làm bà ngoại của tôi trôi qua như thế. Giờ đây đứa cháu ngoại thứ tư ra đời khi tuổi tôi không còn trẻ, sức khỏe không như mười mấy năm trước, để những  lo toan vun vén cho con cho cháu  là một sự chịu đựng chằng đặng đừng, những tiếng khóc rền rĩ, nhõng nhẽo của trẻ con làm tăng "sì trét".  Nhưng thương con, khi đứa con gái rượu của người chồng quá cố của tôi, không còn bố, tôi đã "bỏ nhiều cuộc chơi" để chăm lo cho con gái đang rât cần mẹ bên cạnh, không ngại ngần chịu đựng những lúc mệt mõi hao gầy.  Khi chồng tôi còn sống cháu gái út này và ba cháu rất hạp nhau, hai cha con thường hay thủ thỉ mỗi khi gặp măt, trong nhà một tay nó chăm lo cho ba, kể cả ủi từng cái quần cái áo.
..
Có người nói, sao ta phải lo cho nó, ta lo là nó ỷ lại, ta đã lo và cho nó cả cuộc đời rồi, bây giờ tuổi ta là tuổi nghỉ ngơi, đi chơi đây đó, tháng ngày còn lại không còn nhiều.
..
Ừ nhỉ! tôi cũng thấy như thế, nhớ lại ngày xưa, bốn đứa con tôi không được có hơi ấm của bà ngoại. Lấy chồng xa, vợ chồng tôi tự lo lấy mình, từ thời bao cấp, tem phiếu sổ gạo, Đa Lạt  khi trời còn mù sương, vợ chồng thay nhau xếp hàng nộp sổ, phiếu mua gao, cá thịt, vải (mùng) v..v. đi trễ là cá uơn thịt dỡ, có khi hết hàng, là công toi.  Nấu cơm bằng lò mạt cưa, sang hơn là bếp dầu, không có lò vi sóng, bếp ga, máy giặt. v.. v.   Ăn cơm độn bo bo, bột mì .. . Có con nhỏ mới được mua thêm 5 kí gao, và vài lon sũa bò... đi hoc chính tri mỗi hè, phải đem con đi gửi người này người kia, có khi phải đem theo học chính trị luôn (mà răng chừ tụi con tui không giỏi chính trị mấy hè!)
..
Bây giờ lớp trẻ sướng như tiên, văn minh hiện đại phục vụ đời sống tối đa thế, bếp ga tủ lanh, lò viba, lò nướng, máy lạnh, máy nóng, máy tập thể dục.... lọan xà ngầu, (" khăn " cho "chuyện hàng tháng " cũng có cánh, "cánh tiên " nhỉ !).  Đi làm bằng xế máy, có đứa sang hơn, xế hộp (thời bao cấp bố mẹ đi ca lô chân), nhà trẻ hà rầm, siêu thị đầy rẫy...
....
Thế mà chúng vẫn cần thân già này nhỉ ! Có người chua chát: bà ngoại (hoặc nội) là ô sin 2 trong 1, tôi cho rằng 3 trong 1, vì vừa là osin, vừa là bão mẫu, vừa là bà ngoại (nội).
..
Ăn cơm bụi, sợ "không an tòan thực phẩm", gửi con nhà trẻ, sợ gửi nhằm "bàn tay đưa nôi" (báo chí lâu nay đăng "bàn tay đưa nôi" đánh đấm con trẻ không thương tiếc).
..
Tuy nhiên, suy cho cùng "làm bà ngoại" bây giờ, nuôi cháu ..cũng... sướng như tiên, vì thời bây giờ nuôi trẻ bớt vất vả, bởi phương tiện bếp núc nấu ăn hịện đại, nhà có máy lanh mát mẻ v. v và v.v... so với hồi ta nuôi con, sướng hơn nhiều.
..
Và riêng với tôi, đây là cách thể hiện lòng thương con triệt để và thiết thực nhất:
..
Xôi nếp luộc, đường mía lau.
Mẹ già canh cánh trước sau nghẹn lòng!
..
Bài viết thân tặng những ai đã làm Bà (nhất là bà ngoại), đang làm Bà và sẽ làm Bà..
..
KIM-KÊ (ĐK 67, B5, C2)