,..
(nguồn hình: Internet)
TÔI LÀM BÀ NGOẠI
...
BÀI VIẾT CỦA LƯƠNG KIM-KÊ (ĐK 67)..
..
Thương con gái, cánh phụ nữ
chúng ta không nề hà gian khổ chăm con gái từ khi chúng nó có bầu cho đến khi
sinh. Vạ vật ở bệnh viện phụ sản bới xách ngủ gà ngủ gật dưới
giường cho mẹ con sản phụ đươc yên giấc, về nhà chăm mẹ xông hơ cho sau
này cứng cáp, đi chợ lựa thức ăn cho mẹ được nhiều sữa, rồi quạt lữa hơ háp cho
bé, hơ mỏ ác, hơ "vuốt mũi túi nậy," hơ nách sau lớn khỏi "hách
nôi," hơ bụng cho ấm bụng sau ít bi đau bụng, hơ "chim chóc" để
lớn lên "cậu nhỏ," "em bé" thật đẹp đẽ....
..
Gặp đứa bé Bà Mụ thương,
ăn ngủ dễ dàng, gặp đứa "khó nuôi" bà ngoại chăm sóc trầy trật khổ sở
trăm bề, thức khuya dậy sớm, ơ hờ theo từng miếng ăn giấc ngủ.
..
Tôi làm bà ngoại của 4 đứa cháu
ngoại, đứa lớn nhất bây giờ đã mười mấy tuổi, đứa nào cũng thuộc dạng
"cháu ghẻ" của Bà Mụ, nên thật khó nuôi, con gái tôi có tôi làm bà ngoại , nhân tiện
"tòi" thêm đứa thứ hai, cũng con trai, để tôi "thăng
hoa" thiên chức bà ngoại , thế là tôi "ôm sô."
..
Mỗi lần đi chợ, tôi tay dắt đứa
lớn, đứa nhỏ tôi địu như người dân tộc địu con
rứa, may mà
cái địu của tôi hòe hoa
sói, nếu không tôi cũng giống sơn
nữ Fà Ca. Mỗi khi dẫn chúng đi, có người không biết, hỏi "sao
chị sinh dày thế" năm một hả? (đứa lớn hơi bị đẹt). Tôi tức cuời trả
lời, "bà ngoại chịu chơi đây chị ơi." Người ấy ngạc nhiên, mà
ngạc nhiên cũng phải, cách đây muời mấy năm mặc dù làm bà ngoại, nhưng tôi cũng "chịu
chơi lắm, ăn mặc cũng trẻ trung, cũng "hoa hòe hoa sói (cho... hợp với cái
địu !). Còn bây giờ thì người ta chỉ hỏi: "bà nội hay bà ngoại
?" Nghe rứa tôi tủi thân dễ sợ, mà cũng đúng thôi, mười mấy năm rồi
còn chi !
..
Khi bạn bè nghe tin tôi sắp có
cháu ngoại đầu tiên, có người đùa:
..
"Ngày mai trong chốn vui
chơi ấy
Có kẻ theo "chàu"
(cháu), bỏ cuộc vui"
..
Tôi kich liệt phản đối,
"sức mấy! Con nó, nó lo đi chớ."
..
Thế nhưng, khi nhìn đứa cháu
ngoại bé bỏng, ngọ ngọe trong đống khăn, áo, vớ, mũ, trong lòng tôi dâng lên
một niềm vui vô bờ, và thế là lao vào "cuộc chơi" thiên chức bà
ngoại.
..
Tháng ngày dần qua, chúng đã
lớn dần. Nhìn đứa con gái thứ ba đã hơn ba muơi mà cứ nhởn nhơ tung tảy,
không chịu lấy chồng. Bạn bè nhiều người đánh tiếng làm sui, tôi dục nó,
nó nhặng xị: "mẹ kệ con mà..." Tôi còn dọa: "không lo lấy
chồng, sau này mẹ già, lấy chồng muộn, có con mẹ không chăm con cho đâu
nghe."
..
Rồi nó cũng chịu lấy chồng, đám
cưới xong tôi dục nó có con để tôi kịp chăm cháu trước khi tôi "sụm bà
chè." Nó câu giờ "từ từ mẹ, để con thong thả vài tháng đã ....
"..
Và rồi chịu nghe lời tôi, nó có
bầu. Vì nhỏ con (có thước năm mấy hà), lại lớn tuổi (32) nên hành
trình mang bầu cũng trục trăc lung tung, tôi thắt thẽo teo gan teo ruột
theo với hành trình thai nghén của nó. Khi sinh, phải sinh mổ, cháu bé được 3,5
ký.
..
Một lần nữa, tôi lại đâm đầu
vào thiên chức bà ngoại. Cái thằng cháu ngoại bị dục dã này, muốn trả thù bà
ngoại hay sao á, mà cũng xin làm "con ghẻ" của Bà Mụ. Khó ăn,
khó ngủ, không chịu bú bình, thế là tôi hàng ngày, ngày 4 cữ cà kê dê ngỗng đút
từng muỗng sữa, cái thằng láu cá, ngậm một họng, lát sau phun ra cái
toẹt. Có hôm tôi chưa kịp đưa tay đấm cái lưng mỏi nhừ vì ngồi lâu, thì
hắn ọc sữa ra có vòi phun bằng mũi nữa mới "ác chiến" chứ.
..
Đó là chuyện ăn, còn chuyện
ngủ, cũng "ác chiến" không kém, hình như nhóc này không có nhu cầu
ngủ hay sao ấy, chơi suốt, tôi phải nằm cạnh dỗ ngủ bằng cách ầu ơ dí dầu cầu
"dán" đóng đinh.... , hắn không ngủ, chuyển qua hát nhac thiếu nhi
''Bắt kim thang cà lang bí rợ.. kèo qua cột...," không ngủ, qua nhạc
tiền chiến, nhạc TCS, TCP v.. v , (Thời gian này có đợt thi Tiếng hát mãi
xanh, mà mắc trông cháu chơ không tôi cũng đăng kí đi thi rồi, ngày mô
cũng luyện mà, tí xíu nữa là đối thủ hạng nặng của Duơng V. Vá, giải nhì THMX
)... cũng không ngủ, bó tay!
..
Có lần, cô bạn tôi kể chuyện
vui, vợ chồng cổ dỗ con ngủ, con chưa ngủ, nhưng bố đã ngủ, và tay thì cứ vỗ
đều đều vào... mông mẹ. Tôi cười ngặt nghẽo nói "mi
xạo". Nhưng chừ dỗ thằng cháu này ngủ, tôi mới biết là cổ không xạo.
..
Có bữa tôi cũng vỗ nhẹ đều đều
lên đùi thằng nhóc, vỗ hòai không ngủ, trong khi bà ngoại buồn ngủ thấy mụ nội
mà không ngủ được, thằng nhóc cứ ọ ẹ, tôi nhìn lại thấy tay tôi đang vỗ lên
chính đùi của tôi, hí.. hí... hèn chi, buồn ngủ dễ sợ. Có khi tôi phải
"ngủ đứng" hoặc "ngủ ngồi" nữa đó. Là vì khi dỗ nhóc
ngủ, nhóc hay nhìn vào mặt tôi, tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ, lâu sau nó cũng
ngủ. Tôi thè thẹ ngồi dậy định đi, nó thức dậy, thế là tôi ''giữ nguyên
hiện trường," đứng (hoặc ngồi), mắt nhắm tiếp tục vờ ngủ đứng, ngủ
ngồi, mỏi quá trời.
..
Mỗi tuần tôi bị cấm cung 5 ngày
"giữ em" như thế, nên mỗi tuần vào ngày thứ Bẩy, Chủ nhật là tôi
"được trả tự do," chân tôi là chân đi (Có mụt ruồi dưới lòng bàn
chân), nên 5 ngày từ thứ hai đến thứ sáu là "Năm ngày đợi
mong." Mỗi cuối tuần tôi đều đi chơi, đi hát nghêu ngao ở phòng trà
ca nhac (tôi có "máu ác," thích tra tấn thiên hạ bằng giọng ca bết
bát của tôi), đi siêu thị, hoặc đi ăn sáng cùng bạn bè. Ở đâu có lời mời
là tôi cũng tham gia, ở bên bạn bè người thân, mỗi nụ cười, câu chuyện vui của
họ là nụ cười là niềm vui của tôi, tôi rât trân quí những buổi họp mặt thân
tình này.
..
Những tháng ngày làm bà ngoại
của tôi trôi qua như thế. Giờ đây đứa cháu ngoại thứ tư ra đời khi tuổi tôi
không còn trẻ, sức khỏe không như mười mấy năm trước, để những lo
toan vun vén cho con cho cháu là một sự chịu đựng chằng đặng đừng, những
tiếng khóc rền rĩ, nhõng nhẽo của trẻ con làm tăng "sì trét".
Nhưng thương con, khi đứa con gái rượu của người chồng quá cố của tôi,
không còn bố, tôi đã "bỏ nhiều cuộc chơi" để chăm lo cho con gái đang
rât cần mẹ bên cạnh, không ngại ngần chịu đựng những lúc mệt mõi hao gầy.
Khi chồng tôi còn sống cháu gái út này và ba cháu rất hạp nhau, hai cha con
thường hay thủ thỉ mỗi khi gặp măt, trong nhà một tay nó chăm lo cho ba, kể cả
ủi từng cái quần cái áo.
..
Có người nói, sao ta phải lo
cho nó, ta lo là nó ỷ lại, ta đã lo và cho nó cả cuộc đời rồi, bây giờ tuổi ta
là tuổi nghỉ ngơi, đi chơi đây đó, tháng ngày còn lại không còn nhiều.
..
Ừ nhỉ! tôi cũng thấy như thế,
nhớ lại ngày xưa, bốn đứa con tôi không được có hơi ấm của bà ngoại. Lấy chồng
xa, vợ chồng tôi tự lo lấy mình, từ thời bao cấp, tem phiếu sổ gạo, Đa
Lạt khi trời còn mù sương, vợ chồng thay nhau xếp hàng nộp sổ, phiếu
mua gao, cá thịt, vải (mùng) v..v. đi trễ là cá uơn thịt dỡ, có khi hết
hàng, là công toi. Nấu cơm bằng lò mạt cưa, sang hơn là bếp
dầu, không có lò vi sóng, bếp ga, máy giặt. v.. v. Ăn cơm độn bo bo, bột
mì .. . Có con nhỏ mới được mua thêm 5 kí gao, và vài lon sũa bò... đi hoc
chính tri mỗi hè, phải đem con đi gửi người này người kia, có khi phải đem theo
học chính trị luôn (mà răng chừ tụi con tui không giỏi chính trị mấy hè!)
..
Bây giờ lớp trẻ sướng như tiên,
văn minh hiện đại phục vụ đời sống tối đa thế, bếp ga tủ lanh, lò viba, lò
nướng, máy lạnh, máy nóng, máy tập thể dục.... lọan xà ngầu, (" khăn
" cho "chuyện hàng tháng " cũng có cánh, "cánh
tiên " nhỉ !). Đi làm bằng xế máy, có đứa sang hơn, xế hộp
(thời bao cấp bố mẹ đi ca lô chân), nhà trẻ hà rầm, siêu thị đầy rẫy...
....
Thế mà chúng vẫn cần thân già
này nhỉ ! Có người chua chát: bà ngoại (hoặc nội) là ô sin 2 trong 1, tôi
cho rằng 3 trong 1, vì vừa là osin, vừa là bão mẫu, vừa là bà ngoại (nội).
..
Ăn cơm bụi, sợ "không an
tòan thực phẩm", gửi con nhà trẻ, sợ gửi nhằm "bàn tay đưa nôi"
(báo chí lâu nay đăng "bàn tay đưa nôi" đánh đấm con trẻ không
thương tiếc).
..
Tuy nhiên, suy cho cùng "làm
bà ngoại" bây giờ, nuôi cháu ..cũng... sướng như tiên, vì
thời bây giờ nuôi trẻ bớt vất vả, bởi phương tiện bếp núc nấu ăn hịện đại, nhà
có máy lanh mát mẻ v. v và v.v... so với hồi ta nuôi con, sướng hơn nhiều.
..
Và riêng với tôi, đây là cách
thể hiện lòng thương con triệt để và thiết thực nhất:
..
Xôi nếp luộc, đường mía lau.
Mẹ già canh cánh trước sau
nghẹn lòng!
..
Bài viết thân tặng những ai đã
làm Bà (nhất là bà ngoại), đang làm Bà và sẽ làm Bà..
..
KIM-KÊ (ĐK 67, B5, C2)