Friday, August 23, 2013

Giàn thiên lý đã xa

Truyện ngắn của TÔN NỮ QUỲNH DIÊU (ĐK 71)
.
.....

.
MÙI CỦA MẸ
.....
Chú bé có cái tên dễ thương mà nghe lại ngộ ngộ "Tínị".  Bà Ngoại Tínị kể hồi mẹ chú mới sinh chú, chú nhỏ xíu giống con mèo con, chú ngủ khò cả ngày, chẳng màng bú mớm.  Tínị có nước da nâu đậm với những lọn tóc xoăn nằm thành nếp, phủ đầy trán.  Khuôn mặt bầu bĩnh của chú thật hợp với đôi mắt đen nhánh dưới hàng mi cong như mắt con búp bê, vậy mà sao lúc nào trông chú cũng có vẻ buồn buồn.
...
 Mỗi ngày bà ngoại đưa chú đến day care từ sáng sớm, xong bà vội vàng lái xe đến một tiệm dry clean kế bên. Giờ nầy tụi nhỏ chưa đến lớp đủ, chú lại được ngồi trong lòng cô giáo để cùng cô đọc sách.  Tên cô là Quế Anh mà mấy đứa nhỏ vẫn thường gọi cô là Ms. Ann, cô là primary teacher của chú, cô có nét hao hao giống mẹ chú, vì vậy mà cả ngày chú cứ thích quanh quẩn bên cô.  Ngày nào cũng thế, trên kệ sách có nhiều cuốn hay và đẹp dành cho tuổi của chú, nhưng chú chỉ chọn một cuốn duy nhất "Mommy and Me" vì chú nhớ mẹ.
...
 Bà ngoại nói cha chú bỏ mẹ chú từ hồi Tínị còn trong bụng mẹ.  Đến lúc chú đầy năm, mẹ chú lại phải đi làm ở tiểu bang xa khác và giao chú cho bà ngoại nuôi, vì vậy mà chú rất "thèm" có mẹ.
...
Lâu lâu mẹ chỉ về thăm chú vài ngày, vào dịp Thanksgiving mẹ mới ở với chú được hai tuần rồi mẹ cũng lại đi. Những ngày đó chú vui như hội, mẹ đưa chú đến trường, chú tung tăng vào lớp khoe với mấy cô giáo và tụi nhỏ "look, mommy", chú hãnh diện chú có mẹ, rồi chú nhảy nhót, cười tươi khoe cả mấy chiếc răng sửa mới nhú trắng tinh.  Mỗi ngày mẹ Tínị dọn dẹp nhà cửa, cắt móng tay, sửa tóc cho chú, nấu những món ăn chú thích, rồi mẹ lại chở hai bà cháu đi chơi.  Chú chỉ muốn ở luôn bên mẹ, chú vuốt tóc, cầm tay mẹ rồi cười, chú gọi mẹ luôn miệng, - MẸ-  tiếng Mẹ nghe dễ thương làm sao.  Ban đêm chú rúc vào lòng mẹ, cuộn tròn trong chăn ấm, nghe mẹ kể chuyện đời xưa, đến đoạn nào hay hai mẹ con lại cười khúc khích thật vui, và chú tìm lại được "cái mùi của mẹ" mà lâu nay chú thiếu, chỉ có nơi mẹ vì mẹ là Mẹ của chú.  Những lần về thăm, mẹ mua cho chú nhiều áo quần và đồ chơi, chú thích lắm chứ, nhưng điều mà chú cần nhất vẫn là MẸ.  Vậy mà tại sao mẹ lại không hiểu chú, bà ngoại mặc dù thương, lo cho chú nhưng chú vẫn thích có mẹ ở bên chú hơn.  Những ngày mẹ về chú vui chừng nào thì lúc mẹ đi chú buồn chừng đó.  Sáng nay đang ngủ, mẹ Tínị ôm hôn chú và bảo:
...
-  Con ở nhà với bà ngoại ráng ngoan, hôm nào mẹ về mẹ sẽ mua nhiều quà cho con nghen.  Mẹ thương con nhiều thật nhiều, con bây giờ là "big boy" rồi, đừng khóc.
..
Chú ôm chặt mẹ, bye mẹ trong tiếng nấc.  Có tiếng cửa đóng, chú chạy lại giường, ôm chiếc gối của mẹ mà nước mắt đầm đìa.  Suốt ngày hôm đó chú cứ thơ thẩn trước hiên nhà, bà ngoại làm cơm cho chú, chú cũng chẳng buồn ăn.  Thấy chú buồn, hai bà cháu đi shopping, bà mua cho chú chiếc xe hơi chạy bằng pin có cả remote control thật đẹp vậy mà sao chú vẫn không vui.  Về đến nhà, nhìn đâu chú cũng thấy bóng dáng của mẹ, chiếc rocking chair hôm qua hai mẹ con ngồi đong đưa nghe mẹ đọc truyện, cái gối mẹ nằm, tô mì xào mẹ nấu còn thừa làm cho chú càng nhớ mẹ hơn.
...
Nhiều lúc nhìn mấy đứa nhỏ cùng lớp có đủ cha mẹ đưa đón làm chú tủi thân, chú lại chạy đến cái "Family board", nhìn tấm hình mẹ ẳm chú, chú sờ vào tấm hình và gọi mommy rồi chú khóc.
...
Tínị được cái có duyên, mà tánh tình chú cũng dễ thương nên cha mẹ tụi nhỏ và các cô giáo đều mến chú.  Mấy cô giáo người Mễ thường gọi chú là "guapo boy".  Vui nhất là cha thằng Henry, mỗi lần cha nó đến đón, chú lơn tơn chạy lại mừng, cha nó ẳm chú lên, xoay vài vòng rồi ôm hôn chú.  Mấy sợi râu lún phún trên cằm cha nó chích vào da chú làm Tínị cười hăng hắc vì nhột.
...
Trời phú cho chú sáng dạ và khôn trước tuổi.  Chỉ cần vài hôm là chú có thể nhớ tên của mấy đứa nhỏ, dù chú mới có hai mươi sáu tháng tuổi, chú còn nhận luôn ra cha mẹ của mỗi đứa.  Buổi chiều cô giáo cho ra sân chơi, cha mẹ tụi nhỏ đến từ đằng xa là chú đã kêu om sòm "Brian, daddy" hoặc "Mia, mommy" làm cô giáo"phục chú sát đất".
...
****
Sáng nay đang lim dim ngồi trong lòng cô giáo, nghe cô kể chuyện, Tínị mân mê đùa với mấy lọn tóc của cô Ann, thì cửa lớp mở cùng với tiếng khóc lớn của đứa bé con từ ngoài vọng vào.  Lát sau mẹ nó bế nó vô trong lớp, nó càng la to hơn "no, no mommy", nó níu chặt cánh tay mẹ.
...
Cô giáo phải đặt chú ngồi xuống ghế, rồi cô bước ra đón con bé, vì hôm nay là ngày đầu nó đến trường.  Con nhỏ thật xinh, da nó trắng như cái hột gà chú ăn lúc breakfast sáng nay, tóc nó dài, nó mặc chiếc áo đầm màu hồng càng làm nổi thêm làn da mịn trắng.  Sau khi nói chuyện với cô Ann, mẹ nó đưa một số giấy tờ, ký tên vào sổ xong, rồi giao nó cho cô để đi làm, Emily -  tên con bé -  lại càng khóc lớn, cô Ann phải ẵm nó vào lòng, nó cứ mommy liên hồi làm chú cũng khóc theo.
...
Tiếng khóc của con nhỏ giống hệt ngày đầu chú đến trường.  Hôm đó chú cũng ôm chặt lấy bà ngoại, cũng khóc. Mỗi lúc bà ngoại dừng xe trước cổng trường là chú lại bắt đầu khóc, đi học là một cực hình đối với chú.  May nhờ có cô Ann lại ẵm chú, lau nước mắt cho chú, giọng cô ấm và nhỏ nhẹ, cô cho chú đồ chơi rồi hát cho chú nghe. Nhìn đôi mắt thật hiền của cô làm chú yên tâm.  Đặc biệt hơn nữa là cô "hiểu" và thương chú, chú thường hay theo cô, rồi nhõng nhẽo với cô.  Ở trường ai cũng bảo cô là "second mom" của chú.  Có nhiều hôm về sớm, bà ngoại hay kể chuyện về chú với cô, rồi bà ngoại khóc và mắt cô cũng đỏ hoe.
...
Từ ngày con nhỏ Emily về đây, hình như cô Ann bớt "để ý" đến chú, nó làm cho cô bận rộn hơn, nhiều lúc chú thật bực mình.  Hôm trước Emily ngồi trong lòng cô, chú chạy lại kéo nó ra rồi bảo nó "no, no, mine, mine", con nhỏ cũng không vừa, nó cũng "no, mine", nó còn la to hơn chú và cả hai đứa cùng khóc.  Cô Ann để cho chú và Emily ngồi hai bên chân cô, vậy mà chú cũng chưa vừa lòng.  Nhiều lúc giận cô, nap time chú không chịu ngủ, cô lại phải ẵm chú, ru hời ru hỡi chú mới chịu nằm yên.
...
Hôm sau, trong lúc circle time, Emily lại chiếm chỗ của chú, nó chạy lại ngồi trong lòng cô Ann, thấy ghét quá, chú lén đến sau lưng cô và cắn Emily một phát ở cánh tay.  Con nhỏ đau quá, khóc ngất, chú nhìn lại thì ôi thôi, cả hai hàm răng của chú in sâu vào cánh tay nó.  Cô Ann ẵm con nhỏ đi rửa tay và đắp ice pack lên cho nó.  Chú thấy cô Ann thật buồn, mặc dù cô vẫn thương chú, cô ôm chú, vuốt tóc chú, cô bảo Emily là bạn mới chú phải tốt với nó, làm chú càng thương cô nhiều hơn.
...
Từ hôm đó, con Emily hễ gặp chú là nó tránh, chú nghĩ, chú đâu muốn cắn nó, chú chỉ sợ cô Ann có nó rồi cô sẽ không thương chú nữa thôi.  Vết cắn trên cánh tay con Emily vẫn còn dấu, chú thấy tội nó, chú không còn ghét nó nữa.  Chú tìm cách làm quen với nó, cho nó mấy cái stickers, rồi chú "share" cô giáo cho nó.  Con nít mau quên, con Emily cũng hết giận, hôm kia nó chia cho chú nửa cái waffle, thật là ngon.  Mà cũng lạ, bà ngoại vẫn mua waffle, Tí nị lại không thấy ngon bằng miếng bánh Emily cho chú.
...
Tí nị còn có biệt tài là nó biết ghẹo cho tụi nhỏ cười.  Có hôm chú biểu diễn màn nhào lộn rồi lăn vòng dưới sàn, xong chú vỗ tay "bravo", hoặc chú kéo hai tai chú lên làm con Mickey Mouse rồi chú nhảy chung quanh lớp trong lúc mấy khán giả tí hon cũng vỗ tay "bravo" theo, làm chú phấn khởi càng muốn khoe nhiều trò vui hơn.
..'
*****
Mùa nầy, giờ cơm trưa ở trường đã cho con nít ăn thịt gà tây, cô giáo cũng phát cho tụi nhỏ tô hình con gà tây thật bự.  Bà ngoại bảo khi nào có "lễ gà tây" (Thanksgiving) là mẹ chú sẽ về thăm.  Chú đã làm sẵn quà cho mẹ, chú có cây bút chì mới cô giáo cho và mấy cái stickers hình trái tim màu hồng, chú xin cái hộp thuốc của bà ngoại rồi cho tất cả vào hộp để dành tặng mẹ.  Vậy mà vẫn chưa thấy mẹ về, chú trông đứng trông ngồi.  Lâu lâu nghe tiếng động ở cửa, chú lại chạy ra, chạy vào, xong chú thiếp ngủ lúc nào chẳng hay.  Trong mơ chú thấy mẹ về, mẹ bảo sẽ ở lại với chú, mẹ mua quà, rồi dẫn chú đi học, đi shopping, chú vui mừng gọi mẹ và đòi mẹ ẵm
..
-  Tínị, dậy con, chiều rồi dậy chơi, để lát tối ngủ.
..
Tiếng bà ngoại gọi, Tínị dụi mắt, vậy là mẹ vẫn chưa về.  Mẹ chỉ phone nói chuyện với bà ngoại thật lâu, mẹ hỏi thăm chú, bà ngoại mở speaker cho chú nghe.  Chú đòi mẹ về, mẹ bảo là mẹ đang bận, để lúc khác mẹ sẽ về thăm làm chú tiu nghỉu.  Chú la lên, "no, con muốn mẹ, con muốn mẹ".  Hình như mẹ chú đang khóc, đầu dây bên kia lại có tiếng em bé khóc lớn, Tínị mở tròn mắt hỏi bà ngoại "baby?"  Bà ngoại không biết phải nói sao với chú, bà ôm chú vào lòng rồi bảo "bà thương con lắm, con biết không?"
...
Mỗi ngày, lúc cha mẹ đến đón mấy đứa nhỏ, chú đứng nhìn qua hàng rào, rồi chú lại ước chú cũng có đủ cha mẹ, chú sẽ được cha ẳm, rồi mẹ sẽ hôn chú, vui biết mấy.  Những lúc đó Tínị thường chạy đến bên cô Ann, ôm cô và nói với cô "mommy, I love you", cô cũng ôm hôn lại chú, cô bảo cô thương chú nhiều như những ngôi sao trên trời mỗi đêm chú vẫn đếm cùng bà ngoại.
..
*****
Hôm nay là ngày cuối của con bé Emily ở day care, mẹ nó đã cho cô giáo hay là cha nó có việc mới ở San Francisco nên gia đình nó phải dời về đó.  Mẹ nó muốn đãi tụi nhỏ bữa cuối, và luôn tiện snack buổi chiều, mẹ Emily mang vào nào là pizza, juice, crackers, fruits...  Ăn xong mỗi đứa còn được tặng một gói quà nhỏ mang về, đứa nào cũng đến "hug và say thanks to Emily" rối rít.  Tínị thật buồn, vậy là từ nay không có ai "share" đồ chơi với chú, không có ai để chú nắm tay hát "Ring around a Rosy" nữa.  Chú vội lấy mấy cái stickers cho Emily, con nhỏ thích lắm, cứ cầm ngắm nghía rồi cười với chú.
...
Cuối giờ, chỉ còn mẹ Emily ở lại nói chuyện với cô.  Cô Ann dẫn chú ra tận cổng trường tiễn hai mẹ con Emily, con bé quyến luyến nắm tay cô và Tínị, nó còn says bye, Tí nị cũng vẫy tay bye Emily.  Rồi xe từ từ lăn bánh, chỉ còn có hai cô cháu đứng giữa sân trường gió lộng, đìu hiu.  Cô Ann đưa chú trở về lớp chờ bà ngoại.  Chú đi theo cô rồi chú lại nghĩ đến mẹ, hình bóng mẹ lúc nào cũng ở trong tâm trí chú.
...
*****
Công việc của một cô giáo ở day care thật không đơn giản tí nào, cô Ann bận rộn với tụi nhỏ suốt ngày.  Ngoài việc dạy học, cô còn phải kiêm luôn cả nghề y tá, ca sĩ, vũ sư (dĩ nhiên là với tụi nhỏ), và janitor, nhiều lúc cô lại còn là một tu nữ biết học hạnh lắng nghe nữa.  Cô phải biết tâm tánh từng đứa nhỏ, theo dõi sinh hoạt của tụi nó mỗi ngày ăn, chơi, ngủ, nghỉ.  Cô phải nhớ nằm lòng đứa nào bị allergy thức ăn để báo cho nhà bếp biết.  Buổi trưa sau giờ luch, trong lúc con nít ngủ, cô ngồi soạn lesson plan, chuẩn bị mấy cái activities, điền một số giấy tờ. Rồi cứ sau mỗi ba tháng cô làm bảng tường trình đánh giá sự tiến triển của tụi nhỏ và họp với cha mẹ chúng.
...
 Mệt nhất là những hôm có mấy đứa mới vào, những đứa trong thời gian "potty training",  hoặc có lúc tụi nhỏ bị sốt cao, cô phải lấy thân nhiệt, gọi báo cho cha mẹ chúng, thường tụi nhỏ hay khóc, vòi vĩnh, có đứa còn ói luôn trên người cô.  Đã vậy rồi còn những khó khăn từ boss, hiểu lầm giữa coop workers, những phiền não bất tận đôi lúc làm cho cô nản lòng.  Cô quay như chong chóng suốt ngày, nhiều lúc cô mệt lả, nhưng bù lại tụi nhỏ thương cô, hay quấn quýt theo cô, có chiếc áo mới, đôi giày đẹp nó cũng đến khoe với cô.  Nhiều đứa đang chơi, lại chạy đến bên cô, ôm hôn cô "mom".  Nhiều đứa đã lên lớp trên, mỗi lúc gặp cô, vẫn tíu tít gọi "Ms. Ann, I miss you".  Hay có khi là những ánh mắt thông cảm, nụ cười thân thiện, những lời thăm hỏi chân tình từ phụ huynh, hoặc những lúc nhìn tụi nhỏ đầy sức sống như những hạt mầm đang vươn lên đó chính là niềm vui và sự khích lệ vô giá đối với cô
...
*****
Trên đường lái xe về nhà cô trông chóng gặp con, con bé lúc nào cũng muốn gần bên mẹ.  Có hôm bận họp phải về trễ, nghe tiếng cửa mở, nó chạy bay đến ôm lấy cô reo to "mẹ về, mẹ về".  Ẵm con trên tay, cô hỏi nó "chó con của mẹ hôm nay có ngoan không nào?"  Với giọng chưa sửa nó đáp "dạ nhoan, con hông hóc đâu mẹ, mà ngày mai mẹ nhớ về sớm nhe mẹ".  Vậy là bao nhiêu mệt mỏi, muộn phiền đều tan biến, cô ôm con vào lòng mà thấy tình mẫu tử tràn dâng.
...
Ngày xưa cô cũng đã có một thời thơ ấu tuyệt vời, sống giữa tình thương bao la, chiều chuộng của ông bà cha mẹ, vì vậy mà cô càng thấy thương thằng Tínị nhiều hơn.  Trông cái dáng bé con buồn buồn và cam chịu cuả nó lúp xúp chạy theo sau bà ngoại nó làm cô mũi lòng.
...
Cô nhớ lại lúc đón Tínị, giọng bà ngoại nó chùng xuống theo tiếng nấc, "mẹ nó đã có chồng khác, và mới có em bé.  Tui thì già cả, lo cho nó được ngày nào mừng ngày đó.  Thằng nhỏ nầy được cái ngoan và biết nghe lời, mà nó "già" trước tuổi cô à, lâu lâu nó ôm tui rồi nó kêu tui là "mom" của nó.  Đêm nào nó cũng ôm cái gối của mẹ nó, ngửi ngửi tìm hơi mẹ rồi nó mới ngủ.  Tui cũng không biết rồi đây đời nó sẽ ra sao nữa."  Cô nghe rồi quay qua thằng Tínị đang nhìn bà ngoại nó khóc mà cô thấy xót xa.  Mặc dù đã lớn, nhưng mỗi lúc đi làm về cô vẫn thích ôm hôn mẹ cô để được ngửi cái "mùi của mẹ", dù đó chỉ là mùi dầu nóng, trộn lẫn với mùi mồ hôi cùng mùi Salonpas, nhưng nó lại "quyến rũ" gấp nhiều lần hơn những lọ nước hoa, son phấn đắt tiền.  Đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng, là sợi dây nối liền giữa mẹ và con mà ngay cả một em bé mới lọt lòng cũng cảm nhận được để biết hơi mẹ mà tìm.
...
Ngoài Tínị, còn có nhiều đứa bé cũng có hoàn cảnh thật đáng thương.  Như con nhỏ Janette, cha nó chỉ được phép đến thăm nó ở lớp học.  Nhìn hai cha con tíu tít đùa giỡn với nhau ngoài sân cỏ, cha nó làm ngựa cho nó cởi, rồi đọc sách, ôm hôn nó.  Đến lúc cha nó về, Janette đứng bên song cửa, vẫy tay "bye daddy" mà nước mắt lưng tròng.  Cô ẵm nó và thấy một niềm thương cảm dâng tràn như ẵm chính con của cô.
...
Cô cầu mong sao cho những em bé như Tínị và Janette luôn có được một mái ấm đầy đủ cha mẹ để tuổi thơ của nó không còn là chuỗi ngày cô đơn, buồn tủi.
...
Tiếng hát từ chiếc i pod làm cô nhớ đến Tí nị và mắt cô lại thấy cay cay.
...
"Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà,
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa ..." *
..
Trên không những bầy chim theo nhau về tổ cuối ngày ...
..
* "Chuyện giàn thiên lý" của Phạm Duy
...
(August 2013)
...
TÁC GIẢ: TÔN NỮ QUỲNH DIÊU (ĐK 71)