Sunday, March 30, 2014

Bánh Khoái xứ Huế

..
..(Hình: Internet)
..
(sưu tầm tặng K Đ) .
......
BÁNH KHOÁI 

Bánh khoái là món ăn truyền thống rất thơm ngon của xứ Huế. Bài viết sau đây sẽ hướng dẫn bạn cách làm bánh khoái đặc trưng của Huế.
......
1- Chuẩn bị vật liệu: 
....
Để pha bột:
-200g bột gạo ngon
-2 thìa súp bột mì
-150g t
ôm tươi
-150g thịt ba rọi
-100g giá sống
-1 củ hành tây
-1 quả trứng vịt
-1 thìa súp bột nghệ
-Dầu ăn


Saturday, March 29, 2014

Thơ Đoàn Phương Mai- Đồng Khánh

Thơ Đoàn Phương-Mai (ĐK 73)

...
ĐỒNG KHÁNH
..
Đem phấn bảng viết lên lời kỷ niệm
Chở trăng vàng soi lại bóng thời gian
Thấy uy nghiêm thơ mộng cổng trường hồng
Hai hàng lá lăn tăn đường phượng vỹ

Mưa lướt thướt đường đầy bong bóng nhỏ
Bánh xe lăn lăn vội tuổi học trò
Thương nụ cười sũng nước của ngày xưa
Tà áo ướt đôi môi hồng tái ngắt

Tóc mới xõa nên đen hơn màu mực
Đường ngôi hiền chia nửa một vầng trăng
Đêm trại cuối năm một tiếng thơ ngâm
Một tiếng hát một tiếng cười năm ấy

Đôi khi thấy thời gian như quay lại
Đến trăm năm chắc cũng chẳng hề quên
Dưới hộc bàn vết mực hãy còn nguyên
Chiếc lá ép vẫn nằm trong trang sách

Trong im lặng hành lang dài hun hút
Ngoài sân truờng cỏ vẫn một màu xanh
Tiếng cô thầy nghe như vẫn vang vang
Buồn vương nhẹ nên hồn ngoài cửa lớp

Aó lụa trắng tên dài thêu tím thẫm
Như dòng sông khi về học qua cầu
Mây bồng bềnh theo giấc mộng qua mau
Tiếng guốc còn vang lòng người thổn thức

Tương lai đến đan chen cùng bom đạn
Chiều tan trường ai đứng dưới hàng cây
Đón chuyến xe đò về phố chiều nay
Đêm thức ngủ học bài nghe tiếng súng
                                 
Màu hồng đó có bao giờ phai được
Tường vây quanh cho một khoảng trời riêng
Như tu viện hồng rất đỗi thiêng liêng
Nơi cất giữ bình yên hồn thiếu nữ

Mai mốt đó có ai về ngang phố
Nếu có qua thăm lại chốn trường hồng
Thấy mùa thu lá ngập ở trong lòng
Là biết phương xa có người đang nghĩ đến


Đoàn Phương-Mai (France)..
..
...
THĂM NHÀ LÚC CHIÊM BAO....

KHI NÀO VỀ PARIS .

Đồng Khánh trường xưa

......
............
.
ĐỒNG-KHÁNH
..
Đem phấn bảng viết lên lời kỷ niệm
Chở trăng vàng soi lại bóng thời gian
Thấy uy nghiêm thơ mộng cổng trường hồng
Hai hàng lá lăn tăn đường phượng vỹ

Mưa lướt thướt đường đầy bong bóng nhỏ
Bánh xe lăn lăn vội tuổi học trò
Thương nụ cười sũng nước của ngày xưa
Tà áo ướt đôi môi hồng tái ngắt

Tóc mới xõa nên đen hơn màu mực
Đường ngôi hiền chia nửa một vầng trăng
Đêm trại cuối năm một tiếng thơ ngâm
Một tiếng hát một tiếng cười năm ấy

Đôi khi thấy thời gian như quay lại
Đến trăm năm chắc cũng chẳng hề quên
Dưới hộc bàn vết mực hãy còn nguyên
Chiếc lá ép vẫn nằm trong trang sách

Trong im lặng hành lang dài hun hút
Ngoài sân truờng cỏ vẫn một màu xanh
Tiếng cô thầy nghe như vẫn vang vang
Buồn vương nhẹ nên hồn ngoài cửa lớp

Aó lụa trắng tên dài thêu tím thẫm
Như dòng sông khi về học qua cầu
Mây bồng bềnh theo giấc mộng qua mau
Tiếng guốc còn vang lòng người thổn thức

Tương lai đến đan chen cùng bom đạn
Chiều tan trường ai đứng dưới hàng cây
Đón chuyến xe đò về phố chiều nay
Đêm thức ngủ học bài nghe tiếng súng
                                 
Màu hồng đó có bao giờ phai được
Tường vây quanh cho một khoảng trời riêng
Như tu viện hồng rất đỗi thiêng liêng
Nơi cất giữ bình yên hồn thiếu nữ

Mai mốt đó có ai về ngang phố
Nếu có qua thăm lại chốn trường hồng
Thấy mùa thu lá ngập ở trong lòng
Là biết phương xa có người đang nghĩ đến

.Thơ Đoàn Phương-Mai (ĐK 73)

Thursday, March 27, 2014

Hoa Thạch Thảo và thơ Apollinaire

MÙA THU CHT
NHẠC: PHẠM DUY
TIẾNG HÁT: ELVIS PHƯƠNG
.
.
........
Thơ Guillaume Apollinaire
..
L'Adieu
...
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souvients-toi que je t'attends...
.

Li Vĩnh Bit - Bùi Giáng dch
.
((1)
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng đuợc nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ..
.
..
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ chẳng nhìn nhau trên đất nữa
Hương thời gian nhành thạch thảo tí hon
Và nhớ nhé ta đợi chờ em nhé...
.
...
(2)
Ðã hái nhành kia một buổi nào
Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao
Thu còn sống sót đâu chăng nữa
Người sẽ xa nhau suốt điệu chào
Anh nhớ em quên và em cũng
Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh
Thời gian đất nhạt mờ năm tháng
Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam .

.
(3)
Mùa thu chiết liễu nhớ chăng em ?
Ðã chết xuân xanh suốt bóng thềm
Ðất lạnh qui hồi thôi hết dịp
Chờ nhau trong Vĩnh Viễn nguôi quên

.
Thấp thoáng thiều quang mỏng mảnh dường
Nhành hoang thạch thảo ngậm mùi vương
Chờ nhau chín kiếp tam sinh tại
Thạch thượng khuê đầu nguyệt diểu mang

.
Xa nhau trùng điệp quan san
Một lần ly biệt nhuộm vàng cỏ cây
Mùi hương tuế nguyệt bên ngày
Phù du như mộng liễu dài như mơ
Nét mi sầu tỏa hai bờ
Ai về cố quận ai ngờ ai đi
Tôi hồi tưởng lại thanh kỳ
Tuổi thơ giọt nước lương thì ngủ yên.
.
.
(ST)

Tuesday, March 18, 2014

Tranh Thơ Như Quê 10

...
TRANH THƠ NHƯ-QUÊ 10:
...
...
..THIẾU NỮ
(Tranh Như Quê)
...
..
..
.HOA LAN
(Tranh Như Quê)
M Ẹ HỎI
                   
Mẹ hỏi con đi đâu.
Xin thưa ngoài kia mùa xuân vẫy gọi
Sao con biết điều kỳ diệu ấy
Lòng con rạo rực đã bao ngày.
Mẹ hỏi sao con mặc áo mới
Màu vàng the không đủ chân tình
Áo con hòa vào dòng lễ hội
Rước điều lành về với đất trời
Mẹ hỏi sao con mang hài tím
Bởi đường đời sâu thẳm chơi vơi
Nắng vàng cũng đã nhạt phai
Dòng sông vắng lặng, tím nơi cuối nguồn
Sao con vẫn mãi tần ngần
Tim con đi lạc đã quên đường về.  
..
Thơ Như Quê (ĐK 67)..
..

Wednesday, March 12, 2014

đem không gian đổi lấy thời gian

(Bài sưu tầm:..
 tranh Như Quê (ĐK 67)..
.....
.......
TÌNH YÊU LÀ ĐEM KHÔNG GIAN ĐỔI LẤY THỜI GIAN 
..
Em yêu dấu:
..
Anh sẽ kiến giải câu nói thời danh của Marcel Proust để qua đó em có thể cầm nắm được trái tim nóng bỏng của anh trên tay.  Marcel Proust nói rằng Tình yêu là đem không gian đổi lấy thời gian”
..
1) Không gian là cái gì hữu hình, thời gian là cái gì vô hình.  Marcel Proust đã đánh đổi cái hữu hình để lấy cái vô hình hay cái Không cũng thế.  Bởi thể tính của Không vốn trừu tượng cho nên Proust tha hồ bay nhảy chụp bắt.  Proust có thể tự do xây lâu đài hạnh phúc của mình trong trí tưởng.  Proust có thể bay bổng vào cõi thiên đàng để rong chơi trong khu vườn hạnh phúc.  Proust có thể sục sạo vào tận chốn địa ngục để tận hưởng những cảm xúc nóng bỏng đang bần bật run trong người chàng.
..
Proust thật ngu dại mà cũng thật khôn ngoan.  Proust có thể thả lỏng tâm hồn mình như chú bé đang mơ màng dõi nhìn cánh diều bay bổng ở không trung.  Proust nào khác đứa bé đang chớp mắt mơ màng ngủ trong nôi mà nó tưởng như đang nằm trong bàn tay âu yếm của bà mẹ.  Proust là con quỷ dữ mang trái tim của một thiên thần.  Proust là một chàng đãng tử đang ngồi tụng Kinh Bát Nhã.  Proust là một người điên, một thiên thần biết yêu.
..
2) Không gian là cái gì nhiễu loạn, thời gian là cái gì âm thầm.  Nói một năm, một tháng, một niên đại vui ư?  Thời gian nó lặng lẽ qua đi nào có biết gì?  Hôm nay anh vui bên em trong khoảnh khắc và thời gian đó được ước tính một ngày.  Nhưng thực ra chỉ có con phố ấy, khu vườn ấy, con đường ấy chợt bừng lên trong giây lát và người ta đã tạm ghi nhận dấu ấn ấy bằng chiếc đồng hồ hay chiếc lịch trơ trẽn, khôi hài.
..
Em yêu dấu:
..
Sở dĩ con người có ý thức về thời gian là vì có ngoại cảnh.  Nhìn tòa lâu đài mới ngày nào nay đã trở thành hoang phế.  Nhìn mái đầu xanh nay đã bạc trắng.  Nhìn trẻ con dần lớn lên.  Bao nhiêu diễn tiến hình thành, hủy hoại xảy ra quanh mình cho nên con người mới ý thức về thời gian.
Vốn có ý thức về thời gian, con người lại muốn nhào lẫn không gian và thời gian làm một. Khi nó vui, nó thấy con phố ấy cũng vui.  Khi nó buồn, nó thấy con phố ấy cũng buồn.  Hôm nay anh vui bên em, bối cảnh ấy là thiên đường và thời gian ấy cũng thật tuyệt diệu.
..
Thế đấy, cả anh và em cũng đều muốn nhào lẫn không gian và thời gian làm một.  Có thể nào xóa đi cái ảo tưởng sai lầm đó trong đầu óc con người không?
..
- Chỉ khi nào chúng ta không thấy cái gì Già – Chết, cái gì Sinh ra rồi Diệt mất, chẳng thấy cái gì Trước – Sau, chẳng thấy cái gì Hình Thành rồi Hủy Hoại – thì thời gian là cái gì?   Nó chẳng phải là cái gì kéo dài từ vô thủy đến vô chung mà chỉ là cái chớp mắt hiện giờ.
..
- Khi không gian trộn lẫn với thời gian rồi thì còn đâu là thời gian nữa?  Lúc ấy còn gì để mà nói nữa?  Nó khẽ tựa đầu vào vai người đàn bà nó yêu dấu.  Có một cái gì đó nhẹ nhàng như hương bay trong gió, tinh khiết như đóa hoa dược lan, sâu xa như vực thẳm, lớn tựa không trung.  Không gian và vũ trụ quy vào đây.  Chẳng còn ngày còn tháng.  Chẳng còn anh còn em.  Chỉ còn nhịp đập của trái tim.  Thời gian đã quỳ xuống.  Thần thánh cũng cúi đầu.
..
- Khi khônng gian đã hòa lẫn với thời gian thì thời gian biến mất.  Lúc bấy giờ hiện tại cũng là quá khứ, cũng là vị lai vì ba thời đã nhập làm một.  Do đó anh yêu em vào giờ phút này đây thì từ vô lượng kiếp trước anh đã yêu em và mãi mãi sau này anh vẫn yêu em.  Do đó đem không gian đổi lấy thời gian là lời thề nguyền thắm thiết không thể mờ phai.  Cũng như Proust, anh đã yêu em bằng trái tim bất hoại, trái tim bất diệt cũng thế.
..
3) Không gian là cái gì thay đổi, thời gian là cái gì bất biến.  Cho dù trái đất này có gặp cơn đại hồng thủy đi nữa, cho dù trái đất này có xụp đổ tan tành thì thời gian nó vẫn còn đó.  Thế cho nên tất cả những gì anh và em nhìn thấy trước mắt đây chỉ là những cái hữu hạn và sẽ bị con Quỷ Vô Thường lấy đi qua bốn giai đoạn Thành, Trụ, Hoại, Không.  Chỉ có thời gian là tồn tại mãi.  Vậy thì nếu như có một đấng sáng tạo giữa chúng ta thì đấng sáng tạo đó chính là Thời Gian vậy.
..
Em yêu dấu:
Proust đã quá khôn ngoan để đổi cái tạm thời lấy cái vĩnh cửu.  Proust quá tham lam.  Khi yêu, Proust muốn ôm cả vũ trụ vào trong tay.  Proust là một người điên biết yêu mà trái tim đã hóa thạch bằng những cảm nghiệm tinh khôi nhất.
..
Đối với Proust anh khônng còn gì để nói nữa.  Anh cũng nguyện như Proust để được yêu em bằng trái tim không tưởng, bằng niềm hoài vọng khốn cùng.  Bởi vì nếu không phải như thế thì đó không phải là tình anh.. ..mà đó chỉ là sự toan tính, lừa gạt.  Hay nói đúng hơn – một sự trao đổi.
..
Em yêu dấu:
..
Hãy đem không gian để đổi lấy tình này,
Hãy đem thời gian để ghi dấu tình này...'
..
C GIẢ:  ĐÀO VĂN BÌNH
..
(sưu tầm)

..
....
---------------------------------
..
MARCEL PROUST (1871-1922) tác giả cuốn tiểu thuyết  À la Recherche du Temps Perdu  (In Search of Lost Time, Đi Tìm Thời Gian Đã Mất.)  Tiểu thuyết này được xếp vào trong số 10 cuốn tiểu thuyết được thanh niên Pháp ưa thích nhất trong thế kỷ 20.
..
......
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sunday, March 9, 2014

thơ Thu Lê: màu nắng chiều

....
..
MÀU NẮNG CHIỀU
..
Nắng chiều mang hai màu sắc
Màu sáng bạc trong bóng im
và rực vàng trên ngọn cây
Những giao động điều hòa
Dìu con người vào không gian yên tĩnh
Gây gây buồn
Niềm suy tư trong tiếng vọng sâu thẳm
Yên tĩnh tuyệt cùng
Thương nắng buổi chiều
như thương những tâm hồn nhạy cảm
Say nắng buổi chiều
như say những nét hồn nhiên
Tình thương thật trong lành
Như vờn mây mỏng
giữa khung trời xanh ngọc bích
Muốn nói với nhau thật nhiều
với người bạn đồng hành
nhưng nắng buổi chiều đã nói hết
Rồi dắt tay xuống triền đồi
Đợi nắng chiều tan
Nghe lòng thênh thang
Thương yêu ngút ngàn
Tiếng chuông chùa xa xa vọng lại
Nghe như mình
biến tan vào nắng buổi chiều
Trời gió lộng
Mênh mông

..
thơ Thu-Lê (ĐK67, B5, C2)
...

Sunday, March 2, 2014

Bài toán Chia Bò



...
BÀI TOÁN CỔ: CHIA BÒ
...
Trong truyền thuyết Ấn Độ cổ đại kể câu chuyện:  Có một ông già, trước khi lâm chung để lại di chúc rằng, muốn chia 19 con bò cho ba người con theo quy định: con cả được chia 1tổng số bò, con thứ hai được chia 14 tổng số bò, còn con thứ ba được chia 15 tổng số bò nhưng không được bán để chia tiền. 

Theo phong tục của Ấn Độ giáo thì bò được coi là vật linh thiêng nên không được giết thịt, chỉ có thể chia cả con đang sống.  Sau khi người cha qua đời, ba người con đã tìm hết cách mà vẫn chưa chia được đàn bò, cuối cùng họ quyết định trình quan xét xử.  Các quan lại địa phương vốn là túi rượu thịt, gặp việc khó bèn lấy lý do “quan thanh liêm khó quyết đoán việc trong nhà” để từ chối.
Ở làng bên có ông già thông thái. 

Một hôm ông đi qua nhà ba anh em nọ, bèn nghe bàn cãi sôi nổi.  Hỏi xong ông mới biết nội dung câu chuyện chia bò.  Chỉ thấy ông già trầm tư giây lát rồi nói:  “Việc này làm được! Ta có một con bò cho các anh mượn.  Như vậy tổng cộng có 20 con bò.
Anh cả được chia 12 tức là 10 con,
anh thứ hai được chia 14 tức là 5 con, 
còn anh thứ ba được chia 15 tức là 4 con.
Ba anh em tổng cộng lại đúng 19 con bò, 1 con còn lại trả cho ta”.


Thật tuyệt diệu!  Một vấn đề nan giải đã làm nhiều người suy nghĩ nát óc lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng, khéo léo như vậy.  Cách chia này tự nhiên trở thành giai thoại và lưu truyền tới ngày nay.
..
(sưu tầm)..