HOÀNG TỬ BÉ
.
Le Petit Prince
Tác giả: Saint-Exupéry
Người dịch: Bùi Giáng
...
N T (ĐK 67) sưu tầm và trình bày
--------
0 -------
...
..( PHẦN 2)....
VII.
Ngày thứ
năm, vẫn cũng vì con cừu, sự bí ẩn trong cuộc đời hoàng tử bé được biểu lộ. Đột
ngột hoàng tử hỏi tôi, không nhập đề gì ráo, như đó là kết quả một vấn đề đã
được trầm ngâm suy gẫm lâu rồi.
"Một
con cừu, nếu có ăn cây cối nhỏ, thì nó cũng ăn những đóa hoa."
"Một
con cừu thì ăn bất cứ cái gì nó gặp. Bạ đâu ăn đó rất mực bừa bãi vậy."
"Cả
những cành hoa có gai nhọn?"
"Ừ.
Cả những cành hoa có gai nhọn."
"Vậy
thì những gai nhọn, dùng vào việc chi?"
Tôi không
biết điều đó. Lúc ấy tôi hết sức bận, loay hoay vặn một cái đinh bù lon ăn cứng
trong máy phi cơ. Tôi bận tâm lo lắng lắm, vì trận hỏng máy này đã bắt đầu cho
thấy quá trầm trọng, và nước uống cứ hao cạn hoài xui tôi lo sợ nặng nề: càng
ngày càng khốn đốn về sau.
"Những
gai nhọn dùng vào việc chi?"
Hoàng tử
bé không bao giờ rút lui câu hỏi, mỗi phen chú đã nêu nó ra rồi. Tôi đã bực
mình vì cái bù lon, nên đáp bừa:
"Gai
nhọn, không dùng vào cái tích sự chi ráo, đó chỉ là cái ác hại thuần túy của
hoa!"
"Ồ!"
Nhưng sau
một lúc im lặng chú văng ra một câu, với giọng thật là oán hận:
"Tôi
không tin lời bác! Hoa mảnh khảnh lắm. Hoa thơ dại lắm. Hoa phải tự gắng làm
cho mình yên dạ phần nào hay phần nấy. Hoa tự nghĩ là mình ắt ghê gớm lắm với
những gai nhọn của mình..."
Tôi không
trả lời. Lúc đó tôi tự nhủ: “Nếu cái đinh bù lon này mà còn cứng cổ, thì ta sẽ
đập một nhát búa vào thì nó phải nhảy tung ngay". Hoàng tử nhỏ lại quấy
rầy ý tưởng tôi:
"Và
bác tưởng, bác tưởng rằng hoa..."
"Nhưng
không! Không! Tôi chẳng tưởng tư gì ráo ráo! Tôi trả lời bạ đâu bù đó. Tôi bận
tâm lo chuyện hệ trọng!"
Chú đờ
đẫn nhìn tôi.
"Bận
tâm lo chuyện hệ trọng!"
Chú nhìn
tôi bàn tay cầm búa, ngón tay đen sì những dầu nhớt, đương nghiêng thân trên
một cái vật chú xem ra xấu xí quá.
"Bác
nói chuyện nghe như những người lớn!"
Câu đó
làm tôi thấy hổ thẹn chút ít. Nhưng chú vẫn tiếp tục:
"Bác
lẫn lộn tuốt luốt hết! Lẫn lộn tuốt hết."
Trông chú
thật quả là cáu tiết. Chú lắc đầu tóc vàng óng bay tung trong gió:
"Tôi
biết một tinh cầu có một Ông Cụ mặt đỏ như gấc chín. Chẳng bao giờ ông ta ngó
một ngôi sao. Chẳng bao giờ ông ta yêu ai hết. Chẳng bao giờ ông ta làm một cái
việc chi khác, ngoài cái việc làm những bài toán cọng. Và suốt ngày ông ta lặp
đi lặp lại y hệt như bác: “Tôi là một con người trang nghiêm! Tôi là một con
người trang nghiêm" và cái đó làm ông ta phình to lên cái lỗ mũi tự hào.
Nhưng đó không phải một con người, đó là một cái nấm!"
"Một
cái gì?"
"Một
cái nấm!"
Hoàng tử
bé bây giờ mặt mày tái xanh vì tức giận.
"Từ
hàng triệu năm rồi, hoa đã tạo gai. Từ hàng triệu năm rồi cừu vẫn cứ ăn hoa. Và
cái sự tìm hiểu xem tại sao mà hoa phải nhọc mệt tạo mãi những gai nhọn chẳng
dùng được vào việc gì gì hết cả, sự đó chẳng phải là chuyện nghiêm trang hay
sao? Cuộc chiến tranh giữa cừu và hoa, không phải là chuyện hệ trọng hay sao?
Chẳng nghiêm trang hệ trọng hơn những bài toán cọng của ông cụ bự đỏ như gấc
chín hay sao? Và nếu tôi có biết, chính tôi có biết một đóa hoa duy nhất ở đời,
không đâu có cả, ngoài tinh cầu tôi, và nếu một con cừu bé có thể rỡn chơi liếm
sơ qua một chút, mà tiêu diệt tan hoang mất cái đóa hoa ấy như vậy đó trong một
buổi mai dịu dàng và chẳng nhận thấy rằng cái việc mình làm kia gớm guốc thế
nào, đó không phải là chuyện hệ trọng hay sao?
..
Chú đỏ mặt, rồi tiếp:
"Nếu
có một kẻ yêu một đóa hoa duy nhất chỉ duy có một mà thôi trong hàng triệu
triệu tinh cầu, chừng đó đủ để kẻ ấy sung sướng lúc nhìn ngàn sao ở trên trời.
Anh ta tự nhủ: “Đóa hoa của mình hiện nằm tại đó, nơi đó, chốn kia...".
Nhưng nếu con cừu ăn đóa hoa, thì sự đó đối với anh ta cũng như thể là đột
nhiên trong một nháy ngàn ngàn ngôi sao thình lình tắt lịm! Và đó, không phải
là chuyện hệ trọng hay sao!
Chú không
nói thêm gì được nữa. Đột nhiên, chú òa lên khóc. Đêm xuống rồi. Tôi bỏ rơi tay
búa. Tôi chả còn sá gì búa dao bù lon nữa, chả thiết chi tới chuyện chết khác,
chết đói. Trên một tinh cầu, tinh cầu của tôi, trên Địa cầu của tôi, có một
hoàng tử bé cần được an ủi! Tôi ôm chú vào lòng. Tôi ru. Tôi bảo: “Đóa hoa chú
yêu dấu đó không gặp nguy hại gì đâu... Tôi sẽ vẽ thêm một cái rọ bịt mõm vào
cái mồm con cừu của chú... Tôi sẽ vẽ một tấm áo giáp sắt cho đóa hoa của chú...
Tôi sẽ...". Tôi chẳng còn biết nói chi nữa. Tôi thấy mình vụng về quá. Tôi
không biết làm cách gì để đi tới cõi lòng chú, gặp gỡ linh hồn chú... Thật
huyền bí không xiết, là cái xứ sở của lệ vàng...
...
..
VIII
Tôi đã sớm biết rõ đóa hoa kia.
Từ xưa, trên hành tinh của hoàng tử bé, luôn luôn có những cành hoa rất đơn sơ,
điểm trang bằng một hàng cánh hoa thưa thớt, không choán chỗ gì nhiều, không
làm phiền rộn ai. Các đóa hoa hiển hiện một sớm mai trên đồng cỏ, rồi tàn rụng
lúc chiều hôm. Nhưng còn đóa hoa riêng biệt nọ đã nảy mầm một ngày kia, do một
chủng tử chẳng rõ từ đâu tới, và hoàng tử bé đã từng chăm sóc thiết thân cái
ngọn lá kia, trông không giống chút nào những ngọn lá khác. Đó có thể là một
loại cẩm quỳ mới. Nhưng mà cành cây nhỏ sớm dừng phát triển, và khởi sự soạn
sửa cho nảy nở một đóa hoa. Hoàng tử bé chứng giám cuộc hình thành một búp hoa
đồ sộ, đã linh cảm chắc chắn rằng một sự hiển hiện huyền ảo sẽ xảy tới, nhưng
đóa hoa vẫn không ngừng soạn sửa cho càng thêm kiều diễm, mỗi mỗi ngày cư trú
êm đềm trong căn phòng xanh lục. Nường chọn lựa kỹ lưỡng màu sắc cho mình.
Nường vận xiêm y một cách thật thong dong chậm rãi, nường sửa sang, xếp đặt
từng mỗi mỗi cánh hoa của mình. Nường không muốn xuất hiện tả tơi nhàu nát như
những cành mỹ nhân thảo, hoặc những đóa hoa anh túc. Nường chỉ muốn xuất hiện
trong vẻ sáng ngời lộng lẫy mở phơi của dung nhan kiều lệ. Ê, vâng ạ. Nường rất
ưa làm duyên! Xiêm y huyền bí của nường như vật lạ hằng hằng soạn sửa từng
ngày, từng tuần, từng cữ... Và thế đó một sáng mai kia, chính lúc vừng hồng
trỗi dậy, nường đã lồ lộ hiện thân thập thành tráng lệ.
Nường,
nường đã chăm nom chỉnh bị xiết bao tỷ mỷ chú tâm nường lại giả vờ ngáp dài một
cái, và dã dượi bảo rằng:
"A!
thiếp mới chớm trở giấc. Xin chàng thứ lỗi. Đầu tóc của thiếp tóc còn xổ bung
rối bù."
Hoàng tử
bé bấy giờ không kìm hãm nỗi lòng lâng lâng thán phục:
"Sao
mà nường đẹp thế!"
"Phải
chăng? Thật chăng? Chàng hãy nhớ rằng thiếp sinh ra đời song song với vừng
dương đó ạ..."
Hoàng tử
bé cũng đoán biết là nường ta chẳng phải nhũn nhặn khiêm nhượng gì cho lắm,
nhưng sao mà nàng xui lòng cảm động đến thế!
"Có
lẽ đã tới giờ điểm tâm, nàng nói tiếp, chàng có chút độ lượng bao dung nào đối
với thiếp thì, xin hãy..."
Và hoàng
tử bé ngượng ngùng đầy mặt, đã chạy đi tìm chiếc thùng tưới đầy ắp nước trong
veo phơi phới mang về phục vụ đóa hoa.
Thế đó,
nường đã sắp khiến chàng chịu bao cơn loay hoay bối rối, ấy cũng bởi cái thói
ưa làm đỏm khoe khoang pha chút hoài nghi e e ngại ngại. Chả hạn một ngày kia
nói tới bốn cái gai nhọn của nường, nường đã bảo:
"Chúng
có thể tới lắm, những con cọp với những vuốt nanh nhọn nanh nhe của
chúng!"
..
..
Thế đó, hoàng tử bé mặc dù rất
chí ý trong tình yêu dấu, cũng đành phải cảm thấy nghi hoặc cái cô nàng đa đoan.
Chàng đã coi trọng những lời chẳng hệ trọng gì, và chàng trở nên khốn khổ vô
cùng.
"Đáng
lẽ ra thì tôi chả nên nghe cô ta làm chi, hoàng tử bảo tôi một bận như thế, chả
bao giờ nên nghe đóa hoa nó nói. Chỉ nên nhìn hoa và hít mùi hương của hoa
thôi. Đóa hoa của tôi tỏa thơm cho tinh cầu tôi, thế mà tôi không biết thỏa
lòng chừng đó. Câu chuyện những móng vuốt nhọn của con hùm đã làm tôi phát cáu,
đáng lẽ phải khiến tôi cảm động mới là đúng."
Chú bé
còn thổ lộ thêm:
"Tôi
chẳng biết gì ra gì gì cả. Đáng lẽ tôi nên xét đoán theo những lời nàng nói ra.
Nàng làm thơm tôi và soi sáng cho tôi. Đáng lẽ tôi chẳng nên bỏ đi trốn. Đáng
lẽ tôi phải đoán thấy tình ý yêu dấu của nàng ở phía sau những mánh khóe lai
rai kia mới phải. Hoa mang mâu thuẫn nhiều lắm ở trong mình! Nhưng xưa kia tôi
còn nhỏ quá, đâu có biết cách thương yêu đúng lối."
...
IX.
Tôi tưởng
chừng chàng đã nhân một đoàn chim di thê mà thoát vòng thao túng của cô nàng.
Buổi sáng lần ra đi, chàng đã xếp đặt tinh cầu gọn ghẽ. Chàng đã nạo kỹ những
ngọn hỏa sơn đương thời kỳ nổi trận làm mưa làm gió. Chàng có được hai hỏa sơn
náo động. Và kể thật là tiện lợi cho việc nấu nướng bữa điểm tâm. Chàng cũng có
được một hỏa sơn đã tắt. Nhưng theo lối của chàng, “Ai biết đâu ra đâu",
vậy là chàng nạo kỹ luôn cả hỏa sơn đã tắt. Nếu được nạo kỹ, thì những hỏa sơn
cháy đều đặn êm đềm, không có sôi trào cuồng bạo. Hỏa sơn phun lửa cũng như ống
khói nhả khói. Cố nhiên trên địa cầu chúng ta, chúng ta quá nhỏ nhoi, thì cái
việc nạo hỏa sơn là không thể được rồi. Do đó mà hỏa sơn gây cho chúng ta lắm
điều phiền não.
...
...
Hoàng tử bé cũng nhổ kỹ những gốc
cẩm quỳ còn sót, với một chút ưu sầu. Chàng đã tưởng sẽ rằng bao giờ trở lại.
Nhưng mọi công việc thông thường này, buổi mai đó dường như êm dịu vô biên đối
với chàng. Và khi chàng tưới nước lần cuối cho đóa hoa, và sắp sửa đặt nàng yên
trú trong bầu tròn thì chợt chàng cảm thấy lòng nao nao muốn khóc.
"Vĩnh
biệt nhé", chàng bảo hoa.
Nàng
không đáp.
"Vĩnh
biệt nhé", chàng lập lại.
Nường ho
ho vài tiếng. Nhưng không phải vì chứng cảm hàn.
"Thiếp
đã ngu dại lắm, cuối cùng nường nói thế. Thiếp xin lỗi chàng. Chàng hãy gắng mà
vui."
Chàng
ngạc nhiên không thấy nàng thốt lời nào oán trách cả. Chàng đờ đẫn đứng im, tay
cầm cái bầu tròn chới với trong khoảng không. Chàng không hiểu nỗi niềm dịu
dàng thân thiết ấy của đóa hoa.
"Nhưng
thật đó, thiếp yêu chàng, hoa bảo vậy. Chàng chả có ngờ ra cái gì hết, đó là
lỗi tại thiếp. Cũng chẳng có chi hệ trọng. Nhưng chàng cũng khờ dại y như thiếp
đó thôi. Chàng gắng mà sống cho vui đi... Để yên cái bầu tròn nằm đó. Thiếp chả
cần tới nó nữa."
"Nhưng
còn cơn gió..."
"Thiếp
đâu có cảm hàn gì nhiều đến thế... Gió thổi chiều hôm mát mẻ rất tốt đối với cơ
thể thiếp. Thiếp là một cành hoa."
"Nhưng
còn những con thú vật..."
"Thiếp
cũng phải liều liệu mà chịu kham một vài con sâu bọ chứ, nếu muốn được biết mùi
con bướm. Dường như nó đẹp lắm chứ chẳng phải chơi đâu. Nếu không đó, thì đào
đâu ra kẻ thăm viếng? Chàng sẽ ở xa, xa lắm. Còn những con thú vật to bự, thiếp
chả sợ gì. Thiếp có móng nhọn của thiếp đó."
Và nường
đã ngây thơ đưa ra bốn cái gai nhọn. Rồi nàng tiếp:
"Cũng
đừng nấn ná lai rai nữa làm chi. Con đường thôn lắm. Ngày dài chi mô. Hồ đồ mở
môi kề cà, là đáng bực lắm. Chàng đã quyết đi, thôi thì hãy đi cho trót."
Bởi vì
nường không muốn chàng nhìn thấy nường khóc. Một cành hoa kiêu hãnh xiết bao...
..(HẾT PHẦN 2)
..
HOÀNG TỬ BÉ 1
.
TRỞ LẠI...
..